Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 495
Cũng vì Tư Cảnh Hàn chỉ theo dõi độc nhất một tài khoản của Hoắc Duật Hy mà ngùn ngụt lượng tương tác dành cho cô cũng kéo theo biến động, ban đầu cô không để ý lắm những tài khoản mới theo dõi mình, nhưng sau đó một hai ngày đã thấy lạ đôi chút, lần mò một chút liền phát hiện ra những cái tên quen thuộc trong tập đoàn Tư thị mà trong đó, cột mốc đầu tiên cho công cuộc đại nhảy vọt chính là tài khoản Weibo đầy cứng nhắc và quái lạ của Tư Cảnh Hàn.
Vì sao cô nhận ra hắn trong trăm nghìn cái tên ư, đơn giản lắm, vì ảnh đại diện của hắn là hai con chó cưng ngáo ngơ ở nhà và tướng ngã chóng vó của Đại Bạch khi trượt tuyết, tên tài khoản được ghép từ hai chữ, một là Duật trong tên cô và một là Bạch trong Đại Bạch chân xác để nhận diện đó chắc chắn là Tư Cảnh Hàn.
Tài khoản của Tư Cảnh Hàn cũng nhạt nhẽo như biểu cảm bình thường ở công ty của hắn khiến Hoắc Duật Hy khá thất vọng, nếu là bình thường thì có lẽ cô đã tìm cách gây sự chú ý cho hắn nhưng bây giờ thì ngược lại, cô giả vờ như không hề biết đến sự tồn tại của tài khoản này của hắn, vô tư đến nỗi đã hơn một tháng trời đã thành công khiến Tư Cảnh Hàn phải nóng ruột.
Hắn có nóng ruột cũng là chuyện của hắn, hắn không nói Hoắc Duật Hy còn cứ ngỡ hắn chẳng quan tâm cô có theo dõi ngược lại tài khoản của hắn hay không, mỗi ngày thì vẫn cứ thế, được dịp nào lý tưởng cô lại chụp hình rồi đăng lên.
Giống như hôm nay, ngồi trong một quán ăn cạnh bờ sông Đà Giang, cô lại chụp mấy bôi ảnh cho Đại Bạch.
Thằng bé cắn ngập răng miếng cá trong nồi lẩu cá cay xong mới hỏi: “Mommy, chúng ta làm vậy có tội nghiệp Tiểu Bạch lắm không? Không được đi chơi cũng không được ăn ngon.”
Hoắc Duật Hy vừa xem ảnh vừa trả lời con trai: “Sao, nhớ ba ba rồi?”
Đại Bạch lắc lắc đôi đũa trong tay, ăn thêm một miếng cá rồi gật gật đầu: “Đại Bạch nhớ Tiểu Bạch, nhớ gia gia, nhớ Bạch Tam, Bạch Tứ.”
Không riêng gì Đại Bạch, cả Hoắc Duật Hy cũng nhớ nhà nhưng thời gian còn chưa đến, cô không thể vội vàng, chỉ đành an ủi con trai: “Đại Bạch ngoan, trong tuần này thôi mommy nhất định đưa Đại Bạch trở về.”
“Thật không?”
“Thật.” Cô chắc nịch.
Đại Bạch thấy cô khẳng định lập tức trở lại vui vẻ, vừa ăn vừa ngắm cảnh, khi thấy bên kia bờ hồ đối diện nhà hàng có một nhóm người ôm đàn ghi ta thằng bé háo hức reo lên, chỉ tay nói với Hoắc Duật Hy: “Mommy xem kia, anh trai đánh đàn giống Tiểu Bạch ghê.”
Hoắc Duật Hy nghe thế bèn nhìn theo hướng ngón tay của thằng bé, đúng là có một nhóm thanh niên trẻ tuổi đang ôm đàn nhưng họ không chơi đàn như Đại Bạch đã nói mà chỉ mượn phong cảnh yên tĩnh nơi Phượng Hoàng Cổ Trấn vào mùa đông để chụp ảnh mà thôi.
Bất chấp thời tiết lạnh những thanh niên đó vẫn hăng hái liên tục đổi chỗ cho nhau, cây đàn được họ vác trên vai, đeo bên hông đủ kiểu, nhưng chẳng ai có hứng mà chơi.
Bất chợt cô lại nhớ da diết dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn còn thời đại học.
Lúc đó hắn có một bài hát rất tâm đắc, và chỉ hát cho cô nghe độc một bài đó, cô ít lâu liền sắm cho hắn một cây đàn ghi ta, quả nhiên hắn chơi rất tốt bài nhạc kia nhưng cũng chẳng biết đàn hay hát thêm bài nào khác.
Thậm chí lúc đó cô còn nghĩ hắn giả vờ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy rất may mắn vì một người như hắn cũng biết đàn hát cho người khác nghe, một bài thôi cũng là kì tích rồi.