Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 491: Đại Kết Cục


Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 491: Đại Kết Cục


“Bạch bạch bạch!”
Tiếng dép lê gấp gáp của Tư Cảnh Hàn từ cầu thang truyền xuống khiến hầu nữ trong giật mình, cả mái tóc của hắn cũng chưa chải chuốt gọn gàn chứ đừng nói đến quần áo, trước giờ họ chưa từng nhìn thấy thiếu chủ như thế bao giờ, có chút hoảng sợ.

Tư Cảnh Hàn từ phòng khách đi tới nhà bếp, rồi từ nhà bếp vòng ra sảnh chính, xác định không có Hoắc Duật Hy liền gọi Tiểu Mễ tới, hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Tiểu Mễ và hai hầu nữ nữa xúm xít một chỗ không dám nói ngay, ấp úng: “Tiểu thư…!tiểu thư vào sáng sớm đã dẫn cậu Bạch rời biệt rồi ạ, còn dặn không được gọi thiếu chủ dậy.

Ối, thiếu chủ…”
Thấy Tư Cảnh Hàn lảo đảo hai vệ sĩ lập tức đỡ lấy, lo lắng: “Thiếu chủ có sao không, hay là gọi bác sĩ đến đây kiểm tra một chút?”
Tư Cảnh Hàn lắc lắc đầu, cho bọn họ lui xuống, sau đó tự mình chậm rãi đi đến salon, ngồi xuống, qua một hồi lâu khi đã đỡ choáng váng hắn mới mở thư ra, bây giờ mới tỉ mỉ đọc.

Tư Cảnh Hàn, em bỏ trốn rồi.


Nếu anh đọc được thư này chứng tỏ em đã thành công rời đi rồi.

Lý do em rời đi đều do anh ép em, nên em phải ra đi để tìm câu trả lời cho anh.

Em biết làm như vậy là rất trẻ con nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất hiện giờ em có thể làm, anh hãy cứ tức giận nhưng đừng quên tiếp tục yêu em.

Đại Bạch trước tiên em phải dẫn theo làm tin, còn nữa anh không được tìm em trước khi em chủ động trở về.

Nếu anh bắt em về trước khi em chủ động trở về thì xem như anh đã đồng ý miễn cho em trả lời hai câu hỏi kia và phải về nhà ngoại Đại Bạch với em ngay.

Nhưng em biết, anh không làm được đâu, ha.

Ở nhà anh nhớ chăm sóc tốt Gâu Đần và Đại Ngáo.

Còn nữa, mặc dù em biết anh không dám, nhưng em vẫn phải dặn trước, tốt nhất trong thời gian em rời khỏi anh không được để người phụ nữ nào khác ve vãn, mặc kệ anh có còn yêu em như lúc trước không, nhưng chỉ cần em biết được em sẽ cho anh làm hoạn quan.

Anh cũng không được đi đâu xa cả để phòng trường hợp em trở về không tìm được anh.

Tóm lại, ba cái chân của anh trong thời gian này đóng băng chức năng cho em, sau khi em về sẽ đóng lại gân chân phục hồi chức năng cho anh, chúng ta sẽ nói rõ ràng sau.

Mặc dù anh ngại nói, hay giả vờ bất cần nhưng em biết anh sẽ nhớ mẹ con em, nên anh yên tâm, khi đến địa điểm nào đẹp, có đồ ăn ngon em nhất định gửi cho anh xem.

Em cũng sẽ nhớ anh nhiều lắm, số ảnh tối qua chụp được hàng ngày em sẽ đem ra ngắm nghía.


Khi đi em đã phải suy nghĩ và lo lắng nhiều lắm, nhưng nếu em không đi thì liệu mọi chuyện có xoay chuyện hay không? Tư Cảnh Hàn khi viết mấy dòng này cho anh, đầu thư em rất lạc quan nhưng bây giờ thì không đùa được nữa, sắp tới giờ em đi rồi, em chỉ muốn nói lúc mở họp báo xong em rất hy vọng nhận được sự khẳng định nào đó từ phía anh để chắc chắn không phải mình em đơn thương độc mã trái ý gia tộc đấu tranh cho tình yêu của chúng ta, ba của Đại Bạch, anh hiểu ý của em mà.

Yêu anh.

Đọc xong thư, chút hơi sức còn lại của Tư Cảnh Hàn cũng tắt ngủm.

Hắn đau đớn nhận ra mình đã bị hai mẹ con kia bỏ ở nhà một mình, tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước, kể từ khi hắn ngây thơ uống vào ly nước của Đại Bạch đưa cho thì đã xác định giao tự do của bản thân cho người khác mất rồi.

Hắn lần nữa ngửa cổ dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, đúng là một buổi sáng đầy bất ngờ dành cho hắn.

Tối qua Hoắc Duật Hy nói sẽ rút gân chân không cho hắn đi đâu quả nhiên không phải chỉ để cho vui miệng.

Hóa ra mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp mà cô nói là thế này đây, bỏ hắn lại một mình.

“Boong!”

Tiếng kim loại va vào sàn gạch làm Tư Cảnh Hàn sực tỉnh, mở mắt ra mới thấy Đại Ngáo đã đem cái bát của nó đến xin ăn.

Thấy hắn mãi nhìn mình mà không động đậy nó lại gặm cái bát lên rồi quăng xuống sàn lần nữa.

“Boong!”
Theo lời Hoắc Duật Hy nói thì ở nhà hắn vẫn còn có hai con chó cưng để chăm sóc, không hẳn là một mình, phải không?
Hay thật, từ lúc nào thái tử kinh thành như hắn đã trở thành bộ dạng thảm thương thế này, một người phụ nữ nói đi đông thì không thể chếch sang hướng tây, suốt một ngày hết đi làm chăm chỉ kiếm tiền thì về nhà phải chăm sóc cho chó cưng?
Vừa nói lại chợt nhận ra hôm nay là thứ hai, hắn đã bị muộn giờ từ lâu rồi nhưng hắn cũng không gấp nữa bởi vì chẳng còn tâm trạng để đi làm.

Thật hay, dường như có tâm linh tương thông, ngay vào lúc hắn buồn chán nhất lại nhận được cuộc gọi từ chỗ Tề Thiếu Khanh.

Có lẽ nỗi buồn không riêng gì gõ cửa mỗi chỗ hắn mà vừa bắt máy Tề Thiếu Khanh đã nói: [Rảnh không, đến chỗ cũ một chút.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.