Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 486: Đại Kết Cục Thượng


Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 486: Đại Kết Cục Thượng


“Hoắc Duật Hy, em hành xử cho thực tế một chút đi.

Em nghĩ rằng bằng cách này có thể giải quyết vấn đề sao?” Thứ nhiều nhất bây giờ Tư Cảnh Hàn còn lại chính là tiếng nói, trước khi mọi chuyện trở nên bất lợi hoàn toàn với hắn, hắn nhất quyết không chịu buông xuôi.

Càng vào lúc này Hoắc Duật Hy càng không biết sợ: “Vậy anh nói cho em biết phải giải quyết thế nào, là do anh ép em.

Em cũng hết cách rồi!”
Tư Cảnh Hàn biết mình tối nay thua cô rồi, muốn giãy cũng đừng mong giãy, nhưng nhất thời hắn vẫn không cam tâm: “Tôi đối xử với em như vậy còn chưa đủ tốt sao, tại sao còn dùng cách này?”
“Không đủ.


Anh nghĩ cho em sự quan tâm nửa vời đó là đủ rồi sao, anh giữ lại một nửa làm chi hả, để đe dọa hay treo mồi em? Tư Cảnh Hàn, em chờ hết nổi rồi, ba em cũng đợi hết nổi rồi, em buộc phải hy sinh anh vậy.”
“Hoắc Duật Hy, gọi bác sĩ đi, em gọi bác sĩ đi chúng ta sẽ thương lượng lại chuyện này được không?” Tư Cảnh Hàn cảm thấy bất an đành hạ giọng xuống nước nhưng đối với Hoắc Duật Hy bây giờ lời nói của hắn chẳng còn chút đáng tin nào cả.

Cô bị hắn lừa quá nhiều lần rồi.

Chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cô thấp giọng thương tiếc: “Tư Cảnh Hàn, em rất trân trọng anh, không muốn làm anh đau đâu, nên nghe lời em đi được không, qua hết đêm nay mọi chuyện liền trở nên tốt đẹp?”
Tư Cảnh Hàn nhắm mắt thở dốc, từ lúc nào trong cơ thể đã dần biến hóa, sự thiêu đốt lan dần từ cổ họng đi đến bụng dưới bức hắn sắp phát điên.

Phía trên Hoắc Duật Hy với hương thơm đặc biệt ngọt ngào cứ lởn vởn tới lui chọc cho hắn vừa giận vừa say: “Hoắc Duật Hy, em ngoan đi, gọi bác sĩ đến, tôi hứa sẽ thương lượng với em chuyện về Hoắc gia đàng hoàng.”
“Tiểu Hàn Hàn, không kịp nữa rồi, em đã quyết tâm rồi, hôm nay sẽ xem thử thịt anh thơm đến thế nào.”
Quả nhiên nghe xong Tư Cảnh Hàn trở mặt ngay: “Hoắc Duật Hy!”
“Đấy đấy đấy, em biết ngay mà, anh chỉ giỏi trót lưỡi đầu môi thôi.” Hắn trở mặt thì cô cũng trở mặt, không ngọt ngào hay dỗ dành gì nữa, ngồi thẳng trên lưng hắn, lọ mọ tìm ra một cái ruy băng đỏ quàng qua cổ hắn cột thành một cái nơ to, sau đó tìm một lọ nước hoa xịt quanh giường, xịt cả lên người của hắn.

Nhưng Tư Cảnh Hàn biết thứ trong lọ kia chẳng phải là nước hoa, mà càng là như vậy thì hắn càng nóng ruột: “Hoắc Duật Hy, em điên rồi.”
Hoắc Duật Hy đang chỉnh máy ảnh nghe hắn nói vậy cũng chẳng thèm trả lời, lựa góc độ xong liền bấm mấy cái liên tục, cô đã học từ Đại Bạch sau khi trở về từ Maldives, cuối cùng cũng có dịp sử dụng.

Chụp xong coi lại ngồi xem tấm nào đẹp hơn tấm nào, mặc nhiên xem Tư Cảnh Hàn dưới mông là một tấm nệm êm ả.


Tư Cảnh Hàn nằm một hồi cũng không muốn như vậy chờ chết, đột ngột nghĩ tới Đại Bạch còn chưa về phòng, hắn đảo mắt kiếm tìm chiếc điện thoại đã bị Hoắc Duật Hy quăng nằm cùng một chỗ với đống quần áo.

Tuy rằng xem ảnh nhưng mắt Hoắc Duật Hy vẫn rất tinh, thấy hắn với tay sắp tới chiếc điện thoại cô liền giơ tay ra đoạt lấy trước.

Thấy hắn liếc mắt nhìn về phía mình cô càng cao hứng, xoay xoay chiếc điện thoại trên tay một cách hống hách.

“Anh định cầu cứu ai vậy, Đại Bạch à?”
“Trả điện thoại cho tôi.”
“Ha, cũng được thôi.

Nhưng trước đó em phải nói với anh một chuyện đã, anh còn nhớ từ khi nào thì thấy khó chịu không?”

Tư Cảnh Hàn nghi ngờ nhìn cô, lại thoáng suy nghĩ, xác định là sau khi bơi xong thì cả người trở nên khác lạ.

Bỗng nhiên lúc này hình ảnh cốc nước ấm cùng với nụ cười ngoan ngoãn của Đại Bạch hiện ra trong đầu hắn, sau đó vẫn chỉ có hình ảnh đó.

Thấy Tư Cảnh Hàn nghiến răng nghiến lợi mắng khẽ con trai Hoắc Duật Hy liền cười ha ha: “Anh đừng trách thằng bé, người không vì mình trời chu đất diệt, cho anh uống một cốc nước để đổi lấy ba tệ cũng không phải là tội ác tày trời mà.”
Tư Cảnh Hàn không nói nổi nữa, chỉ biết oán: Đại Bạch ơi Đại Bạch, vì ba tệ mà con bán luôn ba sao?
Mười lăm phút nữa trôi qua qua Hoắc Duật Hy cũng có động thái mới, đây là khoảng thời gian ưng ý để cô bắt đầu hành sự.

“Tư Cảnh Hàn, anh sắp không xong rồi, bình thường anh không cho em xem cái gì tối nay em sẽ xem cái đó, không cho sờ cái gì em sẽ sờ cái đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.