Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 470: Tại Sao Lại Đối Xử Với Tối Như Vậy
Trở lại chuyện của một giờ trước.
Hoắc Duật Hy đang ngồi dựa mặt vào cửa thì nhìn thấy một bóng người đi tới, người này đi rất nhanh và không tạo ra bất cứ tiếng bước chân nào, thi thoảng lại nhìn xung quanh đôi lần trước khi dừng trước cửa villla của Hoàng Tịch Liên.
Villa của cô ấy ở vị trí chếch về phía bên phải so với villa của Tư Cảnh Hàn, cho nên ở khoảng cách này Hoắc Duật Hy có thể nhận ra được người lặng lẽ di chuyển đó là Tề Thiếu Khanh.
Còn anh đã bị bàn trà đặt bên ngoài villa của Tư Cảnh Hàn che khuất tầm nhìn nên không hề thấy cô cũng đang ở đó.
Anh đưa tay gõ cửa, không phải ấn chuông.
Rất nhanh bên trong đã có động tĩnh, mở cửa cho anh vào.
Nhìn xung quanh thêm một lần nữa, chắc chắn không có ai nhìn thấy anh mới đi vào trong.
Anh vừa vào Hoàng Tịch Liên đã nói ngay: “Em đã nói là đừng qua giờ này, sao anh còn…!Bị nhìn thấy thì phải làm sao?”
Từ sau đêm đính hôn, hai người đã có một cuộc nhảy vọt trong mối quan hệ, nếu không muốn nói là ngoại trừ việc đăng kí kết hôn thì tất cả các “thủ tục” hôn nhân còn lại đều đã hoàn thành.
Có được mối quan hệ tối cao dường như tính chất mọi việc đều trở nên khác đi, có rất nhiều chuyện rất nhanh được hợp thức quá mà không cần lý do rõ ràng.
Giống như bây giờ anh vừa nói vừa đi đến, ở phía sau lưng rất tự nhiên ôm lấy cô, thầm than: “Không qua giờ này thì là giờ nào, đâu phải chuyện phạm pháp thì sợ gì người khác thấy.”
Vừa đụng vào thôi Hoàng Tịch Liên đã nhận ra ngay, đẩy anh ra: “Anh lại uống say à, còn không chịu thay quần áo, thối chết đi được.”
“Qua đây chẳng phải định nhờ em thay sao?”
“Anh đừng có nói bậy, em mới không.”
Cô vừa dứt lời anh từ phía sau đã nâng cổ tay lên nắm lấy cằm của cô, hơi nghiêng đầu ra phía trước: “Vậy lúc nãy sao còn mở cửa cho tôi? Dẫn sói vào nhà, em được xem là đồng phạm nếu xảy ra án tình rồi.”
“Anh say rồi càng nói càng hàm hồ, mau về đi.” Cô càm ràm nhưng không đẩy anh ra nữa, ở gần anh đã được xem như một chuyện bình thường, dù cô và anh vẫn là nước và lửa, nhưng là ngọn lửa cháy bằng xăng nổi trên mặt nước, có thể tồn tại cùng một lúc, cùng một chỗ.
Anh luôn điềm đạm đến nỗi người ta phải hoang mang: “Ừ, đúng là tôi say rồi nhưng không thể về như vậy được.”
“Sao chứ? Đây là villa em thuê, không hoan nghênh anh nữa.” Hoàng Tịch Liên hơi bực khi phải đôi chối với một người đã say.
Tề Thiếu Khanh cười trầm, vừa hé môi một cái đã ngậm được vành tai của cô, mặt cô lập tức đỏ bừng muốn giãy ra nhưng không được: “Này, anh có thôi đi không, đã say rồi còn không chịu ở phòng mà ngủ chạy đến đây phá người khác.”
“Tôi về villa của mình cũng được…” Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp, “Nhưng em phải đi cùng.”
Hoàng Tịch Liên xoay lại, định đánh cho anh tỉnh nhưng bất thành, ngược lại bị anh ôm chặt hơn, hôn dồn dập.
“Tư Cảnh Hàn đáng ghét thế nào Tiểu Hy cũng đã cho hắn danh phận, còn tôi cưng chiều em như thế em lại giấu tôi như giấu chuyện rất xấu hổ.
Thật không công bằng.”
Nói xong anh lại buồn bực gặm vào xương quai xanh của cô khiến cô phải kêu đau điên, nhưng rất nhanh đôi môi mỏng lại trở về vị trí mềm mại nơi cánh môi của cô.
So với Tư Cảnh Hàn thì anh hôn có vẻ dịu dàng và mùi mẩn hơn nhiều, nhưng Hoàng Tịch Liên chưa bao giờ vui mừng vì điều này, đó là tại anh chưa nổi điên đó thôi, một khi chính thức lâm trận thì anh không còn là anh của lúc mặc quần áo nữa.