Đọc truyện Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! – Chương 14: Sinh thần Hoắc Duật Hy (1)
Ba ngày sau, cuối cùng Tử Mặc cũng được tháo băng.
Hoắc Duật Hy nhận được thông báo tái khám từ bệnh viện liền dẫn Tử Mặc đến Á Luật Tư.
Mặc Lạc Phàm giống như đã háo hức chờ sẵn từ rất lâu, vừa đến nơi đã thấy anh ấy ngồi sẵn trong phòng điều trị.
“Mấy ngày nay không vận động gì chứ?” Mặc Lạc Phàm bắt đầu tháo băng gạt, ấn ấn mấy khớp trên vai Tử Mặc hỏi.
“Không có.” Hoắc Duật Hy trả lời.
Mặc Lạc Phàm cười cười, “Vậy sao? Rất tốt…tu tâm dưỡng tính thế này mau khỏi cũng phải.”
Hoắc Duật Hy không hiểu Mặc Lạc Phàm đang nói cái gì, Tử Mặc khẽ liếc nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại nhìn Mặc Lạc Phàm, rất không thiện cảm.
“Chế độ dinh dưỡng ở nhà phải chú ý một chút, nên bổ sung một số loại thực phẩm tốt cho tiến trình hồi phục xương. Một lát tôi sẽ gọi chuyên gia tư vấn cho Tiểu Duật Hy.”
“Cảm ơn bác sĩ Mặc. À, đúng rồi…một lát nữa tôi muốn cho Tử Mặc kiểm tra tình trạng dạ dày của anh ấy. Hôm trước anh ấy đau rất dữ dội.”
Mặc Lạc Phàm hơi nhíu mày, “Sao lại đau?”
“Tôi…tôi nấu lẩu cay cho anh ấy ăn.”
Mặc Lạc Phàm quay sang nhìn Tử Mặc, Hoắc Duật Hy không nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng giọng nói khi cất lên có chút lãnh đạm: “Vậy sao?”
“Tiểu Duật Hy nấu lẩu rất ngon, nên tôi có ăn một chút.”
Mặc Lạc Phàm gật gật đầu, “Tiểu Duật Hy không cần kiểm tra đâu. Loại bệnh này không chữa nổi.”
“Bác sĩ Mặc, anh đừng đùa.”
“Tôi không đùa, em nghĩ một người bị bệnh thì sẽ vì loại thức ăn nào rồi không màng đến sức khỏe của bản thân mà nuốt vào bụng?”
“…” Hoắc Duật Hy ngỡ ngàng, nhìn về phía Tử Mặc.
Mặc Lạc Phàm ngã lưng tựa vào ghế, xoay người lại, hai tay gối sau đầu, lười biếng nhìn Hoắc Duật Hy: “Haiz…Tử Mặc của em đem về được rồi, sau này lúc nấu thức ăn chú ý với cái dạ dày của cậu ta một chút là được.”
Hoắc Duật Hy nhìn Mặc Lạc Phàm thế nhưng thật sự không kiểm tra cho Tử Mặc, thái độ của anh ấy còn có vẻ rất không vui. Cô cũng không thể nói gì khác, đành gật gật đầu rồi đỡ Tử Mặc đứng dậy, đi ra ngoài.
“Tiểu Bạch, chúng ta đến bệnh viên khác kiểm tra nhé?”
“Tiểu Duật Hy, thật sự không cần đâu, bây giờ tôi rất ổn. Sau này chú ý một chút sẽ không như vậy nữa.”
Hoắc Duật Hy ngẩn đầu nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một chút. “Thôi, đi đi…tôi thấy rất nghiêm trọng.”
“Tôi thật sự không sao, chúng ta về đi mà…”
“Không được, không được, phải đi kiểm tra chứ!” Hoắc Duật Hy mỏi cổ nhìn Tử Mặc, lay lay cánh tay của hắn.
Tử Mặc thở dài bất đắc dĩ, đưa tay túm lấy cô, ôm đi vào thang máy.
Sau khi hai người rời đi, Mặc Lạc Phàm nhấn điện thoại: “Họ vừa ghé qua.”
[Thế nào?]
“Không có gì cả. Chỉ là người đi bên cạnh Tiểu Duật Hy bị đau dạ dày nhưng tôi không có kiểm tra cho cậu ta.”
[Tại sao?]
“Này, A Tư…thái độ của cậu như thế là sao hả? Lạnh nhạt với tôi như vậy, dù muốn kể chuyện cũng thấy mất hứng.” Mặc Lạc Phàm gắt vào điện thoại.
[Tôi không quan trọng quá trình, chỉ muốn kết quả, điều này cậu cũng biết.]
Đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng nói không chút suy suyển. Mặc Lạc Phàm thở hắc ra, dập luôn điện thoại, rồi đứng dậy đá cái ghế, rống lên: “Tha mụ nãi nãi! Cậu giỏi lắm, tôi cho các người tự sinh tự diệt luôn, không chen mỏ nhiều chuyện nữa.”
Năm phút sau.
“Píp píp”
[Alo.]
“Được, tôi tự động kể cho cậu nghe.”
[…]
__________
Trên đường về nhà Hoắc Duật Hy không ngừng giáo dục tư tưởng cho Tử Mặc, nhưng hắn nhất quyết không chịu đến bệnh viện.
Tài xế taxi chở hai người họ cũng ù cả tai, xuống xe Tử Mặc liền nhanh chân đi vào nhà, Hoắc Duật Hy nhanh chân chạy theo nhưng vì phải trả tiền taxi nên khi vào nhà Tử Mặc đã trốn mất.
Thật ra cô thấy mình cũng thật ngốc, cứ cho tài xế chạy thẳng đến bệnh viện là được, thuyết giáo làm gì cho mệt lả hơi để tên kia đôi chối. Bực mình đi vào nhà, Hoắc Duật Hy nhìn cửa phòng có Tử Mặc ở trong đã khóa chặt, cô đi đến đá một cái thật mạnh vào rồi hằn học đi vào phòng của mình.
Đi bệnh viện gặp bác sĩ thôi mà, có phải kêu hắn đi đánh ghen đâu mà sợ!
Buổi chiều cô nấu thức ăn, vốn tưởng tên Tiểu Bạch nào đó trốn tiệt luôn rồi, nhưng cuối cùng cũng đói bụng mò xuống bếp.
Tử Mặc đứng ở cửa bếp kêu.
“Tiểu Duật Hy…”
Hoắc Duật Hy làm lơ không trả lời, chăm chỉ cắt rau.
Tử Mặc tưởng cô không nghe, nên lê dép vào bếp, nhìn nhìn lại kêu: “Tiểu Duật Hy…”
Hoắc Duật Hy đem rau đi rửa thì lách qua người hắn, không để tâm. Tử Mặc nhíu nhíu mày, đưa tay kéo tay cô lại.
“Tiểu Duật Hy, cô giận sao?”
“…”
“Tiểu Duật Hy, trả lời đi mà, đừng như vậy!”
Hoắc Duật Hy đẩy Tử Mặc ra.
“Tôi lo vì lo lắng mới muốn đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, còn anh thì tốt rồi, không xem lời nói của tôi ra gì hết, có giỏi thì đừng xuống đây ăn cơm, trốn ở trong phòng luôn đi!”
“Nhưng mà Tiểu Duật Hy, cô cũng biết…”
“Anh không thích người khác chạm vào, nhỡ ở đó có y tá nữ thì phải làm sao, đúng không? Anh sẽ nói như vậy đúng không?”
Tử Mặc không nói gì, giống như đã thừa nhận hoặc bất đắc dĩ chờ Hoắc Duật Hy nói tiếp.
“Nhưng mà Tiểu Bạch, anh cứ để như vậy suốt đời sao? Mặc Lạc Phàm nói rất đúng, chẳng lẽ cứ có bệnh mà ở bệnh viện toàn y tá nữ thì anh sẽ không đi sao? Chúng ta phải tập thích nghi thôi!”
Tử Mặc nhìn Hoắc Duật Hy một mạch nói lên chính kiến, cuối cùng bật cười, vẫn là nụ cười tuyệt đẹp tựa yêu nghiệt.
“Nếu tôi nói tôi không phải vì lý do đó mà là vì sợ Tiểu Duật Hy tốn kém thì thế nào?”
“Không…Tiểu Bạch, tôi…”
“Tiểu Duật Hy không thích tiền sao?”
“Tôi thích, nhưng mà việc đi bệnh viện không hề tốn kém hơn nữa cũng rất cần thiết, tôi không tiếc rẻ.”
“Tiểu Duật Hy…cảm ơn cô. Tôi nợ cô nhiều như vậy, thật sự không thể nợ thêm nữa rồi.” Tử Mặc cúi thấp người từ phía sau ôm lấy Hoắc Duật Hy.
“Nợ tình không thể trả, nhưng nợ tiền có thể trả liền đó.” Hoắc Duật Hy lầm bầm lên tiếng.
“Hả?”
“Lấy thân ra đền đi!”
“…” Tử Mặc cứng đờ thân thể, sau đó liền bật cười, “Tiểu Duật Hy, cô thật sự muốn vậy sao?”
“Ừm.” Hoắc Duật Hy xoay người lại, kiên định nhìn vào mắt Tử Mặc, gật đầu. “Từ đây về sau trên dưới, trong ngoài việc nhà đều do anh làm hết. Anh phải dùng thân thể và sức lực này dọn dẹp thật sạch để làm hài lòng tôi! Không được cãi lời, biết chưa?”
Lần này thì Tử Mặc thật sự bị chọc cho cười để lộ cả hàm răng trắng tinh. “Được, dù sao tôi bây giờ cũng không có chỗ ở. Vậy thì cứ ở đây dùng thân báo đáp cho cô vậy. Tiểu Duật Hy, đến đây nào?”
Hoắc Duật Hy và Tử Mặc nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.
“Nhưng mà Tiểu Bạch, anh thật sự không đến bệnh viện sao?”
“Tôi lớn rồi, khi nào thật sự có vấn đề nhất định sẽ nói ra mà. Còn bây giờ tôi rất ổn, Tiểu Duật Hy đừng lo.” Tử Mặc xoa đầu cô, dịu dàng nói.
“Đáng ghét! Nói được rồi, không được xoa đầu a.”
“Được, không xoa nữa. Bây giờ tôi bắt đầu nghĩa vụ của mình a, giúp Tiểu Duật Hy nấu thức ăn, thế nào?”
Hoắc Duật Hy nhìn Tử Mặc một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt cũng chỉ có một mảng nghi hoặc: “Có được không đó?”
“Tất nhiên.” Tử Mặc nhếch mày tự tin.
“Được, vậy anh thái dưa chuột thành miếng đi.” Hoắc Duật Hy cuối cùng vẫn chọn việc an nhàn, dễ làm cho hắn nhất.
Tử Mặc gật đầu, đi đến lấy con dao nhỏ, rồi đem một quả dưa chuột đặt lên thớt.
“Xoạch xoạch xoạch”
Giống như được dao lia qua rất nhanh, các miếng dưa chuột đều rang được thái với tốc độ chóng mặt.
“Tiểu Bạch, anh lợi hại thật đó!” Hoắc Duật Hy trợn mắt kinh ngạc, phải nhìn Tử Mặc bằng một ánh mắt khác.
Tử Mặc mỉm cười, nhếch môi.
“Tay trái của tôi còn lợi hại hơn.”
“Thật sao?” Hoắc Duật Hy càng thêm ngưỡng mộ, háo hức nhìn hắn đổi con dao sang cầm bằng tay trái.
“Xoạch xoạch xoạch”
“Tôi nói Tiểu Duật Hy, tôi rất là…a…”
Ặc!
Hoắc Duật Hy nhìn ngón tay của Tử Mặc bị con dao phay trúng, bỗng nhiên có một bầy quạ bay ngang đầu.
Quả nhiên không thể tin tên này bóc phét được.
“Trời ơi, chảy máu rồi. Tiểu Bạch, tôi nói anh không cần phải thể hiện như vậy, bây giờ bị thương rồi thấy không?”
“Không phải đâu Tiểu Duật Hy, là do…” Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, đầu ngón tay trỏ đã nhận được một luồng nhiệt ấm nóng ướt át.
“Anh đứng đó đi. Để tôi đi lấy băng cá nhân.” Hoắc Duật Hy để một lúc rồi mới buông tay Tử Mặc ra, vừa nói vừa chạy đi tìm hòm thuốc gia đình.
Tử Mặc nhìn đầu ngón tay của mình, miệng vết thương khép lại thành một đường. Là lúc nãy Hoắc Duật Hy ngậm nó vào miệng, chính là cảm giác tê dại đó khiến hơi thở của hắn không tự chủ được, có chút rối loạn.
Hoắc Duật Hy sau khi dán cho Tử Mặc, liền phi hắn ra phòng khách ngồi. Cô có cảm giác để hắn ở đây thêm một lúc, có khi cháy luôn cả cái bếp của cô.
Sau khi ăn xong, cũng đã tối đến nơi, Hoắc Duật Hy cùng Tử Mặc ngồi xem ti vi. Tuy là nói vậy, nhưng chỉ có cô xem, còn Tử Mặc thì ngồi một bên, mở máy vi tính cá nhân, vừa gõ vừa xem một số giấy tờ được giao ở trường đại học.
“Anh viết báo cáo sao?”
“Đúng vậy, bài luận lần trước của tôi còn một số trục trặc nên phải làm lại.”
“Vậy anh uống nước ép táo, rồi làm nhé.” Hoắc Duật Hy đưa một ly nước ép cho Tử Mặc, hắn không nhìn chỉ giơ tay ra đón lấy, một hơi uống cạn.
“Cảm ơn Tiểu Duật Hy, ngon lắm.”
“Đồ ngốc.”
“Hả?”
“Anh không cảm thấy gì sao?”
Hoắc Duật Hy nén cười nhìn Tử Mặc, Tử Mặc chớp chớp mắt.
“Mặn quá!”
“Ha ha ha…” Hoắc Duật Hy ôm gối trên safa cười ngã nghiêng, cô để ba muỗng muối vào trong đó mà hắn uống không chớp mắt luôn.
Tử Mặc cũng chọc đến đỏ mặt, dứt khoát đóng máy tính lại, đi về phía của Hoắc Duật Hy, túm lấy cô.
“A….ya ya ya…đừng cù lét…ha ha ha, đừng mà, tha cho tôi đi.” Hoắc Duật Hy cười đến chảy nước mắt, quéo lại dồn ở một góc sofa.
“Lần sao còn dám như vậy không?”
“Không…không dám nữa.” Hoắc Duật Hy giơ tay trán, chu môi nói.
Tử Mặc nhìn cô chảy cả nước mắt, mặt cũng đỏ như trái cà chua chín cũng không nhịn được vui vẻ theo. Kéo cô vào trong ngực, đưa tay véo véo chóp mũi.
Hoắc Duật Hy vẫn chưa nhịn được cười, ngẩn đầu nhìn Tử Mặc: “Ha ha ha…Tiểu Bạch, nhưng mà tôi không nhịn được cười a…đừng chọc nữa, nhột quá.”
“Tiểu Duật Hy hư quá.”
“Chứ không phải tại anh quá chủ quan mới bị dụ như vậy sao?”
“Cô còn nói, nếu không phải tiểu yêu tinh quái như cô thì tôi cũng không thê thảm như vậy.”
Hoắc Duật Hy ngồi thẳng dậy, rồi đổi tư thế quỳ trên sofa mới cao bằng Tử Mặc ngồi, cô câu lấy cổ của hắn, chống eo, vanh mặt: “Thế nào, có sợ không? Từ đây về sau nên biết điều, nghe lời bản cô nương một chút, nếu không sẽ uống nước muối dài dài nhé!”
Tử Mặc nhìn cô hống hách như vậy, cũng thuận thế ôm lấy eo của cô, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thế sao? Vậy từ đây Tiểu Bạch thê thảm rồi, Tiểu Duật Hy rộng lượng tha mạng a…”
“Tha mạng? Hứ, bản cô nương mới không cần tha mạng cho tên Tiểu Bạch đáng ghét nhà ngươi. Dám năm lần bảy lượt khi dễ ta, hại ta cảm thấy rất tự ti luôn.”
“Tiểu Bạch khi dễ Tiểu Duật Hy thế nào cơ?”
“Chính là khi dễ nhan sắc và chiều cao của ta, Tiểu Bạch ngươi rất đáng tội chết. Giành hết phần đẹp của thiên hạ, còn thích làm cái cột đèn chắn trước mặt ta, làm những người xung quanh không phát hiện ra vẻ đẹp tiềm ẩn của ta. Ngươi nói, ngươi đáng tội chết không?”
Tử Mặc cũng cười, gật gật đầu: “Tiểu Bạch biết tội rồi, Tiểu Duật Hy tha mạng…Tiểu Bạch sau này ở nhà giúp Tiểu Duật Hy giặt đồ, nấu cơm, không ra đường nữa, được không?”
“Được nha…”
Hoắc Duật Hy và Tử Mặc lần nữa cười phá lên, vang động cả căn nhà vốn mình cô cô độc.
Đùa giỡn đến khoảng 10 giờ, Tử Mặc cõng Hoắc Duật Hy lên lầu đi ngủ.
(Mới bị nứt xương lành đấy😑)
Vì biệt thự đang ở là loại vừa nên trong phòng ngủ không có nhà vệ sinh, mà chỉ có hai nhà vệ sinh chung, một cái đặt ở tầng dưới và một cái đặt ở tầng trên.
Nói là đi ngủ, nhưng trước khi trở về phòng, Hoắc Duật Hy và Tử Mặc lại ghé ngang nhà vệ sinh đánh răng rồi mới chia nhau về phòng.
Hoắc Duật Hy về đến phòng đã vui vẻ nằm dài ra, lăn qua lăn lại chưa đến năm phút đã ngủ mất. Trong tim dường như có một thứ cảm xúc ngọt ngào dần lan tỏ kéo theo những thứ tình cảm dây dưa không rõ ràng mà chính cô cũng không ngờ đến.
___________
Mấy hôm sau, sáng sớm Hoắc Duật Hy mặc một quần jean, áo sơ mi hồng nhạt, đang thay giày chuẩn bị đi đến trường đại học thì nhận được điện thoại.
“Alo? Tiểu Tích hả?”
[Mình đây, Tiểu Hy…không xong rồi, mình không về kịp sinh nhật của cậu rồi. Mạch Phỉ Quân có chuyện đột xuất phải bay đi Anh, một đống hồ sơ bây giờ đình trệ không giải quyết được. Cậu tha lỗi cho mình nha?]
“Mộc Tích?! Cậu lập lại lần nữa đi! Sinh nhật mình mà cậu dám bỏ mình sao?”
[Tiểu Hy sinh đẹp, mình thề, mình sẽ gửi quà cho cậu, đôi giày mà cậu thích đang ở chỗ mình này. Ship một cái là tới nơi, biến thành của cậu liền, tha cho mình được không?] Bên kia, Mộc Tích không ngừng dụ dỗ.
Hoắc Duật Hy giậm chân bình bịch, rống vào điện thoại. Tử Mặc lúc này từ trên lầu đi xuống, Hoắc Duật Hy thấy hắn thì ra hiệu chỉ vào buổi sáng đặt ở trên bàn, bảo hắn ăn, sau đó liền đẩy cửa ra ngoài.
Tử Mặc vuốt lại mái tóc rối tung của mình, đi dép lê vào nhà bếp. Cầm tờ giấy ghi chú dán cạnh lồng đậy thức ăn, hắn mỉm cười.
Tiểu Bạch ngoan, nhớ ăn sáng rồi hả đến trường nhé. Tôi có chuyện nên phải tới trường sớm, trưa về sẽ nấu thức ăn ngon cho anh.
Tử Mặc ngồi xuống ghế, từ từ ăn hết bữa sáng Hoắc Duật Hy chuẩn bị. Sau khi ăn xong, đem bát đi rửa hắn lại đi đến phòng khách, đưa tay xem đồng hồ, rồi ngồi hẳn xuống sofa.
Đưa tay mở lại chiếc máy vi tính tối qua còn để ở đây, Tử Mặc xem một số giấy tờ đặt bên cạnh.
Lúc nãy Hoắc Duật Hy nói trong điện thoại, sắp đến sinh nhật rồi.
Bất giác đưa tay vào túi quần, hắn sờ sờ rồi xòe tay ra, trong đó còn đúng ba đồng, là số tiền duy nhất hắn có trong người. Chính là số tiền thừa hôm trước người giao báo đưa lại.
Tử Mặc sờ thêm mấy cái túi còn lại trên bộ đồ ngủ sọc ca rô màu sữa mà Hoắc Duật Hy mua cho hắn. Quả thật không còn đồng nào nữa…
Hắn nhìn ba đồng trong tay, khẽ thở dài…bây giờ ngay cả một món đồ bình thường cũng không mua nổi chứ đừng nói là quà cho Hoắc Duật Hy.
Tử Mặc vểnh môi, khuôn mặt đẹp trai hơi ủ dột thêm phần tự giễu. Hắn đưa tay lấy điện thoại, bắt đầu tra thông tin…
Hoắc Duật Hy trở về cũng đã là 11 giờ 30, trong tay còn mang theo mấy túi thực phẩm.
Trong nhà không có ai, chắc là Tử Mặc đến trường chưa về nên Hoắc Duật Hy để mấy cái túi rồi lên phòng thay quần áo.
Khi xuống cô mặc một chiếc váy liền thân rộng rãi màu lam, chân váy nhẹ nhàng nhảy múa theo từng bước đi lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn, xinh đẹp.
Đem thực phẩm vào bếp, Hoắc Duật Hy quyết định nấu một bữa bít tết cho Tử Mặc. Nói không nhanh bằng làm, cô liền đem thỏi thịt bò ra, cân đo đong đếm rồi cắt ra.
Lúc cô đang cấm cúi làm thì có tiếng mở cửa, chắc là Tử Mặc về nên không có quay đầu lại.
Quả nhiên tiếng dép lê đi vào đến bếp thì dừng lại: “Tiểu Duật Hy nấu cái gì thơm thế?”
“Bít tết đó, hôm nay anh có lộc ăn rồi!”
Tử Mặc đi đến, nhìn Hoắc Duật Hy thoăn thoắt xào mấy nguyên liệu phụ, hắn nở nụ cười.
“Này, cười cái gì vậy?”
“Không có gì, bởi vì thấy thức ăn ngon quá nên vui thôi.”
Hoắc Duật Hy bịu môi, cầm giá quay lại nhìn hắn: “Dẻo miệng, càng ngày càng dẻo miệng.”
Tử Mặc mặc một quần tây màu đen, sơ mi trắng, thắt lưng chỉnh tề, đi giày thể thao, đơn giản nhưng từ trên xuống dưới toát ra tư vị thoát tục, điên đảo thần hồn chúng sinh. Cứ như một vị vương tử, cao ngạo đứng đó…
“Bộp bộp bộp”
Hoắc Duật Hy đánh vào ngực hắn mấy cái liên tục. “Hôm nay không đi học à, làm gì ăn mặc đẹp quá vậy?”
Tử Mặc ôm ngực, né sang một bên: “Không có, tôi đi học mà.”
“Đi học? Mặc mấy thứ này làm gì?” Hoắc Duật Hy chỉ chỉ vào áo của Tử Mặc, nhíu mày chất vấn.
Tử Mặc dở khóc dở cười, bình thường đến trường của cô, hắn vẫn mặc thế này mà? Sao bây giờ biến thành ăn mặc lạ thường trong mắt cô thế?
“Tiểu Duật Hy, không mặc thế này thì phải mặc làm sao?”
“Tiểu Bạch, anh đừng lảng sang chuyện khác. Có phải là anh ra ngoài làm chuyện gì giấu tôi không?”
“Không, tôi không có.” Tử Mặc khẳng định nhìn vào mắt Hoắc Duật Hy, cô bước đến nhón chân ngửi ngửi trên cổ áo của hắn.
Rồi xoay người lại, cầm xẻng xào hành tây nhưng cứ như muốn đập chết nó: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất ở nhà ăn no rồi đi học, đừng có chạy lung tung ra đường trêu ghẹo ong bướm. Nếu không…bị người khác đánh ăn hiếp tôi cũng không cứu kịp đâu.”
“Biết rồi. Tôi đi học thật mà.” Tử Mặc bước lên, khom lưng đưa tay ôm eo của cô, than nhẹ.
“Buông ra. Anh cho anh ôm mà dám ôm ngã ngớn như vậy hả?”
“Hả…ôm cũng không được sao?”
“Tôi chúa ghét bộ đồ này rồi, thay ra đi!”
Tử Mặc nghe cô nói vậy thì buông ra, nhìn nhìn bộ đồ hết sức đơn giản trên người thì vểnh môi thở dài, chậm rì rì lên lầu.
Hoắc Duật Hy lén xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn, mi tâm nhíu chặt, trong lòng càng nghi ngờ đậm hơn.