Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 94


Đọc truyện Tổng Tài Thật Ngọt Ngào – Chương 94

Tập trước:

Tin nhắn được gửi đi nhưng giờ thì Chí Vương vẫn chưa thể đọc được. Yên Yên cũng không biết rằng Chí Vương đã bị gì cô chỉ nghĩ có lẽ anh ấy bận phải xử lý công việc không đến được. Yên Yên ra về trong sự buồn bã kèm theo một chút giận Chí Vương.

Yên Yên bước ra khỏi cửa tiệm cô ngước mắt nhìn lên bầu trời đang mưa.

– Anh còn yêu em không?

Khuôn mặt buồn bã cô thở dài, mở cây dù Yên Yên nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập kia.

Chí Vương trước đó đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cùng lúc đó Tiểu Lí cũng được thông báo và nhanh chóng tới bệnh viện.

– Chí Vương anh làm sao vậy chứ? Bác sĩ làm ơn giúp anh ấy. ( Tiểu Lí lo lắng và hốt hoảng khi biết tin Chí Vương bị ngất trên đường)

– Chúng tôi chắc chắn sẽ cứu anh ấy nên anh cứ bình tĩnh và chờ đợi.

Sự lo lắng và sốt ruột hiện rõ lên khuôn mặt của Tiểu Lí rồi điện thoại anh reo lên.

– Nè Tiểu Lí, Chí Vương đâu tôi đang ở văn phòng của anh ta nhưng không thấy anh ta đâu cả. ( Hạ Vy hỏi)

– Bệnh viện. ( Nói với giọng không cảm xúc)

– Hả anh nói bệnh viện là sao?

– Chí Vương đang ở bệnh viện cấp cứu.

– Anh nói cái gì? ( Cô bất ngờ) Gửi địa chỉ tôi tới liền.

Vừa nói xong Chí Vương cũng được đẩy ra và đưa đến phòng bệnh VIP.

– Ai là người nhà bệnh nhân tên Hạ Chí Vương?

– Tôi là tôi.


– Anh theo tôi đi gặp bác sĩ.

Tiểu Lí theo cô y tá ấy đi gặp bác sĩ.

– Bác sĩ bác sĩ anh ấy là bị gì mà tự dưng ngất đi như vậy?

– Anh ấy ngất đi là vì ăn uống, nghỉ ngơi không đầy đủ dẫn đến suy nhược cơ thể đã thế hôm nay anh ấy còn dầm mưa nên ngất đi. Nhưng điều quan trọng nhất tôi muốn thông báo cho gia đình là anh ấy bị ung thư dạ dày giao đoạn cuối.

– ( Tiểu Lí lần này thật sự bất ngờ đến đơ người anh không tin được rằng Chí Vương lại bị như vậy) Bác sĩ chúng ta có thể cứu anh ấy không?

– Điều này là rất khó vì bệnh đã đến giao đoạn cuối rất khó để điều trị.

– Vậy anh ấy còn có thể sống được bao lâu nữa?

– Còn tùy vào chuyển biến bệnh của anh ấy. Nếu bệnh chuyển biến quá nhanh thì có thể chỉ sống được hơn mấy tháng nữa còn nếu diễn biến như bình thường thì có thể sẽ sống được một, hai năm nữa là cùng.

– Thật sự không còn cách nào khác sao?

– Không thể chữa khỏi chỉ có thể dùng thuốc để cầm cự khiến bệnh không chuyển biến quá nhanh mà thôi.

– Được tôi hiểu rồi cảm ơn anh vậy mong anh giúp đỡ chúng tôi.

Tiểu Lí sau khi nghe bác sĩ nói như vậy anh bần thần như người mất hồn đi về phòng bệnh của Chí Vương.

Hạ Vy ngay sau khi tới được bệnh viện cô nhanh chóng tìm đến phòng mà Chí Vương đang nằm.

– ( Hạ Vy bước vào phòng trên giường Chí Vương vẫn đang nằm đó còn Tiểu Lí vẻ mặt buồn rầu ngồi bên cạnh) Tiểu Lí!

– Tổng Giám đốc Hạ cô tới rồi.

– Anh ấy….( Cô nhìn Chí Vương mà đau lòng)

– Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Tiểu Lí và Hạ Vy hai người không muốn làm ồn Chí Vương nên đã ra ngoài cửa nói chuyện.

– Anh ấy rốt cuộc là bị gì? ( Hạ Vy hỏi)

– Vừa nãy tôi có nói chuyện với bác sĩ ông ấy nói Hạ tổng ngất đi là vì bị suy nhược cơ thể nhưng điều quan trọng là…( Ngập ngừng khó nói)

– Chuyện gì anh mau nói xem nào.

– Anh ấy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối và chỉ sống được một, hai năm nữa.

– Là thật? ( Không tin được vào những điều mình đang nghe)

– Um, anh ấy bị đau dạ dày lâu rồi nhưng không ngờ bây giờ lại thành như vậy.

– Chí Vương đã biết việc mình bị như vậy chưa?

– Tôi vẫn chưa nói cho anh ấy, bây giờ tinh thần anh ấy không ổn định tôi không muốn làm anh ấy lại hoang mang hơn khi biết mình chỉ còn sống được một, hai năm nữa.

– Hiện tại đừng cho anh ấy biết về bệnh tình của mình chúng ta cứ từ từ rồi nghĩ cách giúp anh ấy.

– Được tôi hiểu rồi.

Tập trước:

– Hiện tại đừng cho anh ấy biết về bệnh tình của mình chúng ta cứ từ từ rồi nghĩ cách giúp anh ấy.


– Được tôi hiểu rồi.

Hai người vào phòng ngồi một lúc thì Chí Vương cũng tỉnh lại.

– ( Mơ màng tỉnh lại, anh nhìn xung quanh)

– Hạ tổng anh tỉnh rồi. ( Tiểu Lí la lên)

– Chí Vương anh tỉnh rồi, anh tỉnh rồi.( Hạ Vy cũng chạy đến bên cạnh Chí Vương)

– Đây là đâu? ( Anh cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm và vùng dạ dày của anh rất đau).

– Đây là bệnh viện anh bị ngất trên đường nên mọi người đưa anh vào đây. Anh không nhớ sao?

– Không nhớ lắm. Mà tôi đã bất tỉnh bao nhiêu lâu rồi? ( Anh như xực nhớ ra chuyện gì đó nên rất hấp tấp)

– Khoảng bốn, năm tiếng gì đó kể từ khi anh ngất đi thì phải.

– Cái gì đã lâu vậy rồi sao? Điện thoại của tôi đâu? ( Anh như cuống cả lên)

– Đây. ( Hạ Vy đưa điện thoại cho Chí Vương) Anh bình tĩnh có chuyện gì vậy?

Chí Vương chỉ cắm cúi vào chiếc điện thoại mà không trả lời Hạ Vy. Tiểu Lí và Hạ Vy thấy Chí Vương cứ gọi cho một ai đó nhưng người kia hình như không bắt máy. Chí Vương lúc này đã đọc được những dòng tin nhắn của Yên Yên, không hiểu sao khi đọc những dòng tin nhắn ấy anh rất sợ, anh sợ rằng mình không thể gặp lại Yên Yên nữa sợ rằng hai người không thể quay lại như trước. Chí Vương mặc dù rất đau nhưng anh vẫn muốn gượng dậy để đi tìm Yên Yên.

Cả Tiểu Lí và Hạ Vy đều hốt hoảng, hai người nhanh chóng cản Chí Vương lại.

– Này này anh tính đi đâu chứ?

– Anh có biết là anh đang bị bệnh không? Anh còn muốn đi đâu nữa.( Hạ Vy cùng Tiểu Lí cố gắng ngăn Chí Vương lại)

– Hai người bỏ tôi ra tôi cần phải đi. ( sắc mặc anh ngày càng kém, dạ dày lại càng lúc đau hơn) Aa…a…aaa ( Anh ngồi sụp xuống giường ôm bụng đau đớn)

– Nhanh đi gọi bác sĩ đi.

– Ờ ờ.

Tiểu Lí nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ.

Sau khi được gọi bác sĩ cũng nhanh chóng tới phòng bệnh. Lúc này Chí Vương vẫn điên cuồng đòi đi tìm Yên Yên.

– Để tôi đi, tôi cần phải đi cô hiểu không.


– Anh đang bệnh muốn chết hay gì mà cứ đòi đi vậy.

Khi Hạ Vy đang cố gắng giữ Chí Vương lại thì bác sĩ tới.

– Hạ tổng anh bình tĩnh lại. Tiêm cho anh ấy một liều thuốc an thần. ( nói với cô y tá đi cùng)

Sau khi được tiêm thuốc Chí Vương lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

– Để anh ấy ngủ thêm lát nữa đi và nhớ lần sau đừng để anh ấy bị kích động như vậy anh ấy đã quá yếu rồi.

– Chúng tôi biết rồi, cảm ơn anh nhiều.

Bác sĩ rời đi Chí Vương cũng ngủ Tiểu Lí và Hạ Vy lại thắc mắc không hiểu vừa nãy Chí Vương là đòi đi đâu.

– Tiểu Lí anh có biết Chí Vương đòi đi đâu không?

– Tôi không biết nhưng nhìn thì có lẽ việc đó rất quan trọng với anh ấy.

– Nhưng rốt cuộc là anh ấy đã gọi cho ai, tôi còn thấy anh ấy đọc cái gì đó rồi bắt đầu cuống lên đòi đi.

– Đợi anh ấy tỉnh dậy rồi chúng ta hỏi xem sao.

– Um.

Một lúc sau Chí Vương cũng tỉnh lại.

– Tiểu Lí Chí Vương tỉnh rồi này. ( Hạ Vy đánh thức Tiểu Lí đang ngủ) Chí Vương anh thấy sao rồi ổn chứ?

Hai người đỡ Chí Vương ngồi dậy. Mặt Chí Vương lúc này nhìn buồn lắm.

– Chí Vương kể cho tôi nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà anh lại đòi đi như vậy trong khi biết bản thân không thể gắng gượng nổi?

– ( Gương mặt như mất hồn, mắt anh nhìn xa xăm về một phía) Tôi muốn đi tìm Yên Yên. Cô ấy hẹn tôi bốn giờ sẽ gặp vậy mà tôi ngất đi cho đến giờ. Yên Yên đã đợi tôi nhưng rồi tôi lại không đến, cô ấy chỉ gửi lại mỗi một tin nhắn rồi mất hút như lúc trước. Không hiểu sao lần này tôi có cảm giác sẽ là lần cuối tôi và cô ấy gặp nhau, thật khó chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.