Đọc truyện Tổng Tài Thật Ngọt Ngào – Chương 80
Tập trước:
– Thì ra là vậy.
Cứ thế Chí Vương ngồi nghe Yên Yên kể về kỷ niệm của mình với cậu bạn thân hồi xưa.
– Yên Yên anh còn tìm thấy tấm ảnh này nữa.
( Đưa một nửa tấm ảnh đã bị rách bên phải vừa nãy ra)
– ( Yên Yên cầm lấy xem, cô mỉm cười) Đây là người bạn ấy.
– Nhưng còn nửa kia đâu hình như nó chỉ có một nửa.
– ( Tay mân mê sờ vào vết rách) Đây là tấm hình đầu tiên cũng là duy nhất của bọn em. Còn tại sao nó chỉ có một nửa hả là do bạn ấy xé đấy. Nửa đã mất của tấm hình này là em cậu ấy xé ra để mỗi đứa giữ một nửa mong sau này khi gặp lại nhau bọn em sẽ có một tấm hình hoàn thiện.
– Cậu ấy tên gì?
– Là Âu Dương em hay gọi cậu ấy là Dương Dương. Có thể em không nhớ mặt cậu ấy nhưng cái tên này em không bao giờ quên được.
Chí Vương nghe cái tên này bỗng sững người. ” Âu Dương! ” ( anh nghĩ trong đầu)
– Anh sao vậy?
– Không sao anh không sao.
Ngồi nói chuyện với Yên Yên một lúc Chí Vương cũng về phòng.
Bước vào phòng gương mặt thẫn thờ, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Lí.
– Tiểu Lí không cần tìm cô ấy nữa.
– Hả tại sao?
Chí Vương không trả lời cứ thế mà cúp máy.
Tiến lại chiếc hộc tủ đã bị khóa anh mở tủ lấy ra một chiếc hộp màu hồng đã cũ. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp anh lấy trong đấy ra một tấm ảnh đã bị rách một nửa bên trái, trên tấm ảnh đấy là hình của một bé gái. Chí Vương ngồi xuống tựa lưng vào giường tay cầm tấm hình mân mê rồi anh khóc nức nở.
– Cuối cùng cuối cùng anh cũng tìm thấy em Tiểu Bảo. Bao năm nay đi tìm em không ngờ em lại ở gần anh đến thế.
Tiểu Bảo ( Tên ở nhà của Yên Yên) là cô em gái rất thân thiết của Chí Vương hồi nhỏ. Lúc ấy xảy ra một số biến cố khiến hai người phải rời xa nhau cho tới nay vẫn chưa gặp lại. Suốt bao nhiêu năm Chí Vương luôn luôn đi tìm cô em gái ấy nhưng không có bất kì tung tích gì về cô. Cho đến hôm nay khi nhìn thấy chiếc hộp thiếc và bức ảnh mà Yên Yên giữ thì anh đã nhận ra Yên Yên chính là cô em gái anh vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Chí Vương khóc cả đêm trong hạnh phúc.
Sáng hôm sau Chí Vương và Tiểu Lí nói chuyện.
– Hạ tổng hôm qua anh sao vậy? Tại sao lại không tìm cô ấy nữa?
– Tôi tìm thấy cô ấy rồi.
– Hả anh tìm thấy rồi? Sao nhanh vậy?
– ( Anh mỉm cười) Tôi là ai kia chứ.
– Vậy cô ấy là ai?
– Là Yên Yên.
– Yên Yên? ( Bất ngờ trước câu trả lời của Chí Vương) Nhưng sao anh chắc chắn cô ấy là Tiểu Bảo người chúng ta muốn tìm?
– Tôi và Tiểu Bảo mỗi người giữ một chiếc hộp ký ức hôm qua tôi phát hiện ra Yên Yên cũng có một chiếc hộp giống như vậy điều đặc biệt cô ấy còn có một nửa tấm ảnh trên đó là hình của tôi hồi nhỏ vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngay, cô ấy vẫn còn nhớ tên lúc nhỏ của tôi. Ngồi nói chuyện với Yên Yên một hồi thì tôi chắc chắn cô ấy chính là Tiểu Bảo.
– Chỉ dựa vào đấy mà anh chắc chắn cô ấy là Tiểu Bảo sao?
– Tất nhiên là không. Anh còn nhớ tôi nói với anh Tiểu Bảo có một cái bớt ở lòng bàn chân chứ.
– Tất nhiên là nhớ.
– Um hôm qua tôi có ngồi nhớ lại thì mới để ý có lần tôi giúp Yên Yên cởi giày và thấy cô ấy có một cái bớt lúc đó không nghĩ gì nhiều nhưng hôm qua nghĩ lại mới thấy cái bớt đấy y chang bớt của Tiểu Bảo nên tôi mới khẳng định Yên Yên chính là Tiểu Bảo tôi tìm bấy lâu nay.