Đọc truyện Tổng Tài Thật Ngọt Ngào – Chương 33
Hai người mở cửa bước vào phòng bệnh của Chí Vương.
Tiểu Lí nhìn Chí Vương đang ngồi đọc sách trên giường anh cất tiếng gọi.
– Hạ tổng!
Nhưng không một lời đáp lại, Chí Vương vẫn thản nhiên đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Lí và Yên Yên đã từng hi vọng rằng anh sẽ nhớ được một ai đó hay cái gì đó nhưng giờ thì… họ không còn hi vọng gì nữa.
– Anh ấy không còn nhớ mình là Hạ tổng nữa.
– Vậy tên anh ấy thì sao?( Tiểu Lí hỏi Yên Yên)
– Lúc đầu anh ấy cũng không nhớ nhưng tôi có nói cho anh ấy biết rồi.
Khi hai người đang nói chuyện ngoài cửa Chí Vương nói vọng ra.
– Hai người ồn ào quá. Y tá tôi khát nước rồi.
Yên Yên lại lật đật chạy đi lấy nước cho Chí Vương. Để lại mình Tiểu Lí và Chí Vương ở cùng nhau.
– Chí Vương anh còn nhớ tôi không?
– Anh? Là ai? Tại sao tôi phải nhớ anh?
Nói xong Chí Vương quay mặt đi chỗ khác.
Còn Tiểu Lí ngoài mặt thì tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng anh giờ đây không ai biết nó đã thật sự rối bời.
Sau khi Yên Yên đi lấy nước xong quay lại phòng.
– Chí Vương nước của anh đây.
– Cô đi lâu quá tôi không khát nữa.
– Này anh! ( Cô tức giận nói to)
– Yên Yên ( Tiểu Lí lắc đầu ra hiệu)
Yên Yên bực tức vì không thể chửi Chí Vương cô mới lầm bầm trong miệng
– Con người gì mất trí nhớ mà tính tình cũng không thay đổi hiền hòa lại được miếng nào.
Nhưng lại bị Chí Vương nghe thấy
– Này cô nói gì đấy tôi nghe thấy đó nha. Mà nè người này là ai ( chỉ Tiểu Lí) tại sao lại ở trong phòng này còn hỏi tôi mấy câu vớ vẩn nữa.
– Là bạn tôi. Mà anh không được ăn nói như thế với người ta.
– Tại sao lại không thể?
– Ờ… thì… anh ấy là bạn tôi chứ không phải bạn anh được chưa.
– Tùy cô, tôi không thèm nói chuyện với người như cô.
– Người như tôi là thế nào chứ, nói rõ ràng coi đừng có đi ngủ như thế chứ.
Tiểu Lí đàng phải cản Yên Yên lại
– Yên Yên thôi được rồi.
– May cho anh đấy Chí Vương. Tiểu Lí chúng ta đừng quan tâm tới con người ấy nữa chúng ta ra kia nói chuyện.
Khi Tiểu Lí và Yên Yên đang nói chuyện, Chí Vương cũng đã tỉnh dậy từ lâu, anh ngồi thẫn thờ một lúc rồi buộc miệng gọi
– Tiểu Lí!
Tiểu Lí và Yên Yên lúc này giật mình nhìn nhau.
– Cô gọi tôi à Yên Yên?
– Không tôi không gọi anh.
– Vậy thì…
Hai người quay sang nhìn Chí Vương.
– Này vừa nãy anh nói cái gì cơ? ( Yên Yên gặng hỏi)
– Không biết tự nhiên trong đầu hiện ra hai chữ ấy thì tôi nói thôi.
– Anh chỉ nhớ mỗi hai chữ đấy thôi à? Không nhớ gì nữa sao?
– Nhớ được thế thôi.
Mặc dù không ai nói với ai một lời nhưng Yên Yên và Tiểu Lí cũng tự ngầm hiểu nhau và cũng có một chút hi vọng trong lòng.
Hai người đem chuyện này đi nói với bác sĩ.
– Bác sĩ anh ấy vừa nãy gọi tên thư kí của mình chúng tôi hỏi anh ấy bảo chỉ nhớ mỗi như thế. Có phải bệnh của anh ấy có chuyển biến gì tốt không bác sĩ?
– Hiện tại chưa thể nói rõ nhưng nghe hai người nói thì có vẻ anh ấy cũng đã bắt đầu nhớ ra được rồi. Chúng ta bây giờ cần phải có kế hoạch tập luyện, thứ nhất giúp anh ấy cải thiện sức khỏe thứ hai sẽ giúp anh ấy nhớ lại mọi thứ một cách sớm nhất.
Bác sĩ, Yên Yên và Tiểu Lí ba người bọn họ cùng nhau lập kế hoạch giúp Chí Vương hồi phục sức khỏe và trí nhớ của mình. Bọn họ cần phải nhanh chóng vì giờ đây ở công ty bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ về việc Chí Vương bí mật đi khảo sát thị trường bên Mỹ.