Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 22: Mong Em Cho Tôi Chút Mặt Mũi
Jason đi rồi, Tần Nhã Linh lúc này mới chú ý đến tấm thẻ đen đặt trên bàn trước mặt.
Vậy mà lại là thẻ đen của American Express, chiếc thẻ đen quyền lực nhất thế giới chỉ dành cho những ai có thu nhập tối thiểu một triệu đô một năm, nhưng không phải bất cứ ai cũng có cơ hội sở hữu.
Trong lòng cô dấy lên cảm xúc khó nói nên lời, tự hỏi người đàn ông kia rốt cuộc có thân phận gì, công việc là gì mà có thể nắm trong tay chiếc thẻ đen này mà lại không chút do dự đưa cho cô?
Tần Nhã Linh rơi vào trầm mặc, trong đầu chỉ theo đuổi duy nhất một suy nghĩ về người đàn ông tên Tề Phong.
Thanh âm báo sôi của nồi nước trên bếp vang lên kéo hồn cô trở về, cô lắc đầu một cái gạt bỏ suy nghĩ phức tạp trong đầu, chuyên tâm nấu nướng, hoàn thành bữa trưa rồi mang vào bệnh viện cho ai kia.
Đợi gặp hắn, cô trả lại chiếc thẻ này cho hắn là được rồi.
Tần Nhã Linh trở lại phòng bệnh của Tề Phong thì đồng hồ vừa vặn điểm mười hai giờ.
Người nào đó dường như đang ngồi dựa lưng vào đầu giường thấp thỏm chờ đợi bóng dáng của cô, điện thoại nắm trong tay chưa từng bỏ xuống.
Hắn chính là sợ cô một đi không trở lại, hoàn toàn bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt nơi phòng bệnh ngột ngạt này.
Có trời mới biết hắn từng giây từng phút đều đang mong ngóng cô trở lại, có điện thoại mà cũng không dám gọi chỉ sợ bản thân làm phiền đến cô khiến cô chán ghét.
Bây giờ nhìn thấy cô rồi, tảng đá trong lòng hắn mới được trút xuống, nhẹ nhõm cả người.
Chỉ là hắn còn chưa vui được bao lâu, Tần Nhã Linh cầm chiếc thẻ mà Jason để lại cho cô cách đây không lâu đưa ra trước mặt hắn.
“Trả cho anh.”
Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: “Vì sao?”
Cô trả lời: “Tôi không thiếu tiền, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Mi mắt hắn cụp xuống, lặng lẽ thở dài.
Dù đã đoán được phản ứng của cô nhưng khi thật sự đối mặt rồi, hắn cũng không biết phải nói thế nào để cô có thể nhận nó.
Đầu óc trong phút chốc biến chuyển thần tốc, hắn biết mình phải nói như thế nào rồi.
Hắn nhìn thẳng vào gương mặt trắng hồng như búp bê của người đối diện, cười như không cười nói: “Nhã Nhã, tôi muốn em chịu trách nhiệm chăm sóc tôi chứ không phải muốn em chịu trách nhiệm về tất cả bao gồm cả tiền thuốc men ăn uống.
Tôi biết em không thiếu tiền nhưng em cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà nghĩ cho tôi có được không? Tôi là đàn ông, không thể tiêu tiền của phụ nữ được, mong em cho tôi chút mặt mũi.”
Nói những câu cuối cùng, sắc mặt Tề Phong đột nhiên nghiêm túc hẳn khiến Tần Nhã Linh cũng không còn lời nào phản bác, đành phải lặng lẽ thu chiếc thẻ về xem như ngầm đồng ý.
Đàn ông mà, chỉ cần là chuyện liên quan đến tiền thì sẽ không bao giờ chịu thoả hiệp, đàn ông có tiền thì càng xem trọng hơn.
Ài, thẻ đen đẳng cấp này thật sự có chút nặng rồi đấy, nhưng mà hắn thật yên tâm giao cho cô sao? Nhà của hắn cô có thể tự ý ra vào, bây giờ còn giao cả tiền cho cô, hắn không sợ cô ôm tiền bỏ trốn thật à?
Nghĩ đến đây, Tần Nhã Linh lả giả cười cầm thẻ đen nhìn chằm chằm, cất giọng thăm dò: “Thẻ đen American Express, anh không sợ tôi tiêu bậy hay rút sạch tiền của anh rồi trốn biệt à?”
Tề Phong khẽ nhướn mày, nhìn cô đầy ý vị thâm trường, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Ồ, tùy em thôi, dù sao tôi cũng không cần tiền.
Tôi nói rồi, giá trị con người của tôi còn cao hơn rất nhiều tấm thẻ ấy, nếu em muốn lấy, tôi sẵn sàng cho em vô điều kiện.”
Tần Nhã Linh trong lòng lộp bộp hai tiếng.
Hắn ám chỉ rõ ràng như vậy cô không hiểu mới là lạ.
Nếu là trước kia, may ra cô có thể suy nghĩ bởi vì hiếm có người đàn ông nào khiến cô không bài xích.
Hiện tại, cô đã không còn tinh lực để mơ đến những điều viễn vông không thực tế, cho nên cứ chặt đứt ý niệm từ trong trứng nước đi.
“Xin lỗi, tôi lại không có hứng thú, cũng kham không nổi.
Được rồi, vậy tôi tạm giữ tấm thẻ này, khi nào anh hoàn toàn khoẻ mạnh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, vật sẽ trả về cố chủ.”
Dứt lời, cô xoay người kéo bàn ăn đến trước mặt hắn, sau đó lấy phần ăn trưa ra đặt trên đó, nói tiếp: “Trễ rồi, ăn cơm thôi.
Anh vừa hết sốt nên bây giờ ăn thanh đạm một chút, cơm tối tôi sẽ nấu phong phú hơn.”
Thấy Tần Nhã Linh mang cả hai hộp giữ nhiệt đều bày ra trước mặt mình, Tề Phong nghi hoặc hỏi: “Em không ăn cùng tôi à?”
Cô lắc đầu: “Tôi đã ăn rồi.
Đây là phần cơm của anh.”
Khoé miệng hắn co rút mạnh: “Em thật sự muốn nuôi tôi thành heo sao?”
Cô nhún nhún vai: “Sợ anh không có khẩu vị nên nấu nhiều món, nhưng mà cũng không nhiều mà, tôi nghĩ đàn ông các anh sức ăn lớn, anh chắc là ăn hết được nhỉ?”
Khoé miệng hắn co rút lần hai.
Khái niệm “đàn ông các anh sức ăn lớn” này, từ đâu mà cô biết vậy chứ? Tuy cũng đúng nhưng mà chỉ với người lao động chân tay mà thôi, còn hắn là lao động trí óc, một ngày hắn có thể chẳng cần ăn gì nhưng cafe thì nhất định không thể thiếu.
Sao hắn có cảm tưởng ông trời đang phái cô xuống để hành hạ hắn hay sao ấy!
Nhưng mà ai bảo đây là do một tay cô nấu, hắn dù cho ăn không nổi cũng phải ráng ăn cho hết, không thể phụ tâm ý của cô được.
Không nói thêm lời nào, hắn bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Cô cũng không muốn hắn mất tự nhiên nên cầm theo túi xách đi về phía sofa đối diện, lấy giấy bút ra tô tô vẽ vẽ.
Tần Nhã Linh một khi tập trung vào việc gì thì cô sẽ chẳng còn để ý đến xung quanh nữa cho nên hiển nhiên cô không hề biết người đàn ông lẽ ra đang ngồi ăn lại dừng mọi động tác, đôi mắt đăm đăm nhìn cô không rời.
Cảnh đẹp hiếm có khó tìm này làm sao không khiến hắn mê mẩn đây? Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nhìn một người phụ nữ chăm chú đến vậy, mà nhìn hoài cũng không thấy chán.
Ai nói chỉ có đàn ông khi làm việc mới cuốn hút, phụ nữ khi làm việc còn xinh đẹp và cuốn hút gấp vạn lần, Tần Nhã Linh chính là một ví dụ điển hình.
Bức tranh hài hoà như vậy lại chẳng tồn tại được lâu khi cửa phòng bệnh bất chợt vang lên tiếng gõ cửa.
Tề Phong quay đầu nhìn về phía cửa, tròng mắt bắn ra tia sắc lạnh, thầm rủa kẻ nào giờ này lại đến phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào của hắn.
Tần Nhã Linh cũng ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt trước sau vẫn chẳng có gì thay đổi.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bốn người đàn ông cao to nối đuôi nhau bước vào.
Tần Nhã Linh nhìn họ gật đầu một cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở của mình.
Nhìn đám người vừa đến, Tề Phong cũng lười để ý, cầm muỗng húp canh sùm sụp khiến đám người kia phải liếc mắt nhìn nhau, tự hỏi: đây là thái độ của bệnh nhân khi có người đến thăm?
Thomas là người nghiêm túc nhất, anh ta lên tiếng đầu tiên: “Cậu thế nào rồi? Hôm qua chẳng phải rất tốt sao? Chỉ sau một đêm liền nằm viện?”
Hắn lạnh nhạt trả lời: “Bệnh thì nằm viện thôi, khoẻ mạnh thì vào đây làm gì?”
JK nhìn phần ăn phong phú trước mặt hắn, chậc chậc hai tiếng: “Làm bệnh nhân mà được đãi ngộ thế này tôi cũng muốn.”
Liếc mắt nhìn kẻ vừa nói một cái, hắn nở nụ cười khinh miệt: “Cậu không có cửa.”
Ngẩng đầu quét mắt bốn người đang dàn hàng ngang trước mặt, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn hỏi: “Hôm qua chẳng phải đã đến thăm rồi sao, hôm nay lại đến nữa làm gì? Rất rảnh rỗi?”
Andrew thay mặt nhóm người trả lời: “Nghe Jason nói cậu nằm viện nên tranh thủ nghỉ trưa ghé thăm cậu đây.”
Tề Phong gật đầu: “Ừ, vậy thấy rồi đấy.
Tôi bệnh nặng, cần được nghỉ ngơi thêm một tháng nữa, không thể làm việc được, Cho nên công việc của tôi, các cậu chia nhau làm đi.”
“William, cậu đây là muốn bọn này thăng thiên sớm phải không?” Thomas kêu ca.
“Ồ, vậy ra các người muốn tôi thăng thiên trước?” Hắn cười như không cười.
Cả đám á khẩu không ai dám phản bác.
Người khoẻ mạnh làm sao đấu lại người đang mang bệnh? Bọn họ có lý đến đâu cũng phải chịu thua thiệt.
JK liếc nhìn Tần Nhã Linh đang im lặng vẽ vời ở phía đối diện, hất cằm với Tề Phong nói nhỏ: “Chị dâu nhỏ đang làm gì đấy?”
“Vẽ, cô ấy là nhà thiết kế thời trang.”
Nghe hắn nói vậy, JK nhìn cô chăm chú thêm một chút.
Thấy cô đang cầm bút chì vẽ trên giấy, cậu ta chợt nảy lên ý tưởng: “Công ty chúng ta chẳng phải vừa hợp tác cùng với bên Anh sản xuất Macbook không gian bốn chiều sao? Anh đưa cho chị dâu nhỏ một cái để cô ấy vẽ phác thảo, công việc không phải vừa nhẹ nhàng vừa chất lượng sao?”
Tề Phong ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Bên đó bán ra thị trường chưa?”
JK lắc đầu: “Còn chưa, nhưng chúng ta muốn lấy bao nhiêu cái chẳng được.”
Hắn gật đầu: “Ừm, vậy cậu nói với bên đó đưa cho chúng ta vài cái dùng thử.”
“Ok, không vấn đề, lát trở lại công ty tôi sẽ liên hệ.
Tầm hai ngày nữa chắc là về đến.” JK gật đầu.
“Ừm, khi nào có mang đến nhà cho tôi.”.