Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 166: Lại Bị Cưỡng Bách
Ngay khi Tần Nhã Linh bị bắt đi, Jason đã lập tức đuổi theo.
Vốn định ở bên ngoài tìm hiểu tình hình nhưng khi nhìn thấy Trần Trung Đức đi vào bên trong phòng bao ấy, anh ta cảm thấy có điềm chẳng lành liền lập tức gọi cho Tề Phong báo cáo tình hình.
“William, khi nãy tôi nhìn thấy Lily bị một chiếc xe lạ bắt đi nên tôi đã đi theo.
Hiện tại cô ấy đang ở bên trong phòng bao R203 của nhà hàng.
Gã đểu cáng CMC kia vừa đi vào bên trong.
Tình hình trong đó tôi không rõ vì bên ngoài có bốn vệ sĩ canh gác.
Tôi không chắc có thể đối phó được không nhưng sẽ cố gắng.
Anh lập tức tới đi.”
Nghe Jason nói Tần Nhã Linh bị đưa đi, Tề Phong liền đứng ngồi không yên.
Sau khi kiên nhẫn nghe anh ta nói hết, hắn lập tức ba chân bốn cẳng rời khỏi phòng làm việc xuống hầm gửi xe, chạy thẳng đến nơi vừa nhận được định vị.
Ngắt điện thoại, Jason cũng không nép một bên chờ đợi nữa mà tiến về phòng bao.
Đương nhiên anh ta không thể nào đi vào bên trong được vì bị đám vệ sĩ ngăn lại.
Tiếp đó là một bên so tài không cân sức.
Vì phòng bao cách âm rất tốt nên người ở bên trong không biết tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Trần Trung Đức vừa mở cửa liền chứng kiến cảnh một người đàn ông ngoại quốc tóc nâu đang một mình chống chọi với bốn tên vệ sĩ vai u thịt bắp.
Mặc dù thân hình anh ta cũng không gọi là nhỏ con nhưng so với bốn tên đô con lực lưỡng thì đúng là cách biệt khá lớn.
Bất quá thân thủ của anh ta lại quá mức kinh người, một đánh bốn vẫn không hề làm cho anh ta chùn bước.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Trung Đức có dự cảm không lành liền nhanh chân bế Tần Nhã Linh rời khỏi nơi đó đi về hướng thang máy.
Bốn tên vệ sĩ tuy rằng có ngoại hình to lớn nhưng không có nghĩa Jason không đối phó được, vấn đề ở đây chính là mất nhiều thời gian mà thôi.
Khi cánh cửa phòng bao mở ra, Jenifer ở bên trong cũng đã nghe thấy thanh âm đánh đấm ở bên ngoài.
Đến khi nhìn thấy người kia là Jason thì cô ả hoảng lên trông thấy liền núp đằng sau cánh cửa.
Nhưng là thật đáng tiếc, Jason đã nhìn thấy mặt ả.
Trong lòng anh ta càng thêm kinh sợ.
Tuy rằng chỉ gặp ả ta vài lần khi cùng Tề Phong đến Hà Lan gặp ông Jim bàn chuyện hợp tác nhưng anh ta rất rõ ràng con người của ả, tuyệt đối không phải hạng người dễ chọc.
Ả tỏ ra hứng thú với Tề Phong, nhưng có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đó.
Loại phụ nữ lẳng lơ như ả thì làm sao biết thế nào là yêu.
Cho nên trừ khi ả không còn hứng thú nữa nếu không ả sẽ giành lại cho bằng được hoặc là không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Thân là trợ lý Tổng tài, anh đương nhiên phải giao thiệp với đủ hạng người cho nên chỉ cần tiếp xúc qua một lần, anh cũng có thể nhìn ra bản chất của người đó đến bảy, tám phần.
Anh hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt và sự phán đoán của bản thân và trước nay chưa từng sai bao giờ.
Chỉ riêng Tề Phong và Tần Nhã Linh là anh không cách nào nhìn thấu.
Vậy nên khi nhìn thấy người ở bên trong phòng bao kia là Jenifer, Jason mới cảm thấy lo sợ như vậy.
Nếu anh không hiểu sai thì sau chuyến đi công tác đến Hà Lan của Tề Phong, ả biết hắn đã kết hôn, không cam tâm chấp nhận mất đi con mồi của mình nên hẳn là đã cho người điều tra ngọn nguồn.
Khẳng định Tề Phong đã che giấu toàn bộ thông tin của Tần Nhã Linh nhưng chưa hẳn đã có thể che giấu tất cả.
Với tài lực và thủ đoạn của Jenifer, không khó để có thể bới lông tìm vết.
Xét về thời gian ả tìm đến đây thì đủ để ả có thể lần tìm ra cô cho nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Năm phút sau tính từ lúc Trần Trung Đức ôm Tần Nhã Linh rời đi, Jason cuối cùng cũng hạ gục được bốn tên vệ sĩ, chỉ là chính anh thương tích cũng không nhẹ nhưng vẫn dư sức để đối phó với ả Jenifer và gã đàn ông khốn nạn kia.
Quệt đi vết máu trên khoé môi, Jason mặt đằng đằng sát khí bước vào trong phòng bao tìm Jenifer.
Mặt ả lúc này xanh hơn tàu lá chuối, toàn thân run rẩy nhìn anh ta trân trối.
Vừa nhìn thấy, Jason sắc mặt hệt như ôn thần tiến đến bóp chặt cổ Jenifer ghì lên tường, tròng mắt bắn ra tia âm lãnh gằn từng tiếng: “Người đang ở đâu?”
Sự sợ hãi hiện rõ trên mặt ả nhưng ả vẫn ra sức chống chế: “Tôi…!tôi…!không biết!”
Jason tay bóp cổ Jenifer càng thêm mạnh bạo, giọng nói càng thêm âm lãnh: “Không biết? Được thôi, vậy đợi William đến đây thì cô tự biết hậu quả.”
Nghe anh ta nói thế, ả biết bản thân đã không còn đường lui.
Thế nhưng ả chẳng những không khai ra mà còn cười nham hiểm hơn: “Vậy thì cùng chết thôi.
Tôi thật mong chờ được nhìn thấy vẻ mặt của anh ta khi biết vợ mình đang nằm dưới thân người đàn ông khác.”
Jason nhất thời cảm thấy run rẩy, chính là sợ Tần Nhã Linh bị Trần Trung Đức cưỡng đoạt.
Hiện tại nếu như không moi được thông tin của Jenifer, e rằng sẽ không kịp mất.
Nè đén tâm trạng bất an, Jason lại tăng thêm lực bóp cổ Jenifer, cất giọng âm lãnh: “Vậy thì hẳn cô rất muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết?”
Nói đến đây, Jason bất giác thả ả ta ra, ả lập tức ngã lăn ra sàn, ôm cổ ho sặc sụa.
Jason cho ả một đòn trí mạng: “Đem cô trả về cho cha cô thì sao nhỉ? Tôi rất muốn nhìn xem ông ta sẽ làm gì cô khi biết công ty của ông ta không còn nữa.”
Quả nhiên, lời đe doạ của Jason đã thành công đánh cho ả một đòn cảnh tỉnh.
Tuy rằng ả được ông Jim thương yêu hết mực nhưng không có nghĩa ông ta sẽ bỏ qua cho hành vi làm trái lệnh của mình, nhất là đụng đến lợi ích hay cơ nghiệp cả đời.
Ả tính toán hết thảy để rút lui an toàn nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được sẽ đụng mặt người của Tề Phong nhanh đến như vậy.
Nếu như hôm nay ả bị ném trả về cho cha ả, cuộc sống sau này của ả e rằng sẽ thật sự sống không bằng chết.
Jenifer nhìn Jason lắc đầu nguầy nguậy: “Không, đừng! Tôi sẽ nói.”
Khoé miệng Jason nhếch lên nở nụ cười lạnh, nhìn ả bằng ánh mắt hàn chứa sự chết chóc.
Ả run bần bật nói ra số phòng trên thẻ đưa cho Trần Trung Đức: “918.”
Nhận được đáp án, Jason không nán lại dù chỉ nửa giây, lập tức chạy đi tìm người, bỏ lại Jenifer sợ hãi cùng cực ôm lấy chính mình ngồi dựa lưng vào tường.
Cho dù ả đã khai ra nhưng kết quả vẫn chẳng thể thay đổi, ả chỉ là đang hi vọng hắn sẽ cho ả một con đường sống.
Đáng tiếc ả không biết được người mà ả dám cả gan đụng vào đối với hắn có bao nhiêu trọng yếu cho nên số phận của ả chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Hiện tại Jason cũng chẳng còn tâm trí thu thập ả, cứ để ả thong dong chạy trốn đi, trốn được bao xa thì phải xem bản lĩnh của ả, đợi Tần Nhã Linh được an toàn rồi, không cần Tề Phong đưa ra chỉ thị, tự anh sẽ đi thu thập ả rồi giúp cô trút giận.
Bị Trần Trung Đức đưa đến phòng 918 đặt nằm trên giường, Tần Nhã Linh lúc này cũng đã nhận ra bản thân đang rơi vào tình huống gì.
Trợn trừng mắt nhìn thân ảnh gã đang dần áp tới, cô dùng hết sức bình sinh chống trả đạp cho gã một cú giữa bụng sau đó bò dậy từ trên giường bước xuống hòng trốn thoát khỏi nơi này.
Gã ôm bụng ngồi trên sàn nhà với vẻ mặt thống khổ.
Ngay khi tay cô chạm được đến tay nắm cửa phòng thì không biết từ lúc nào gã đã tiến tới sau lưng cô kéo ngược trở về đè lại trên giường.
“Em muốn đi đâu?”
Tần Nhã Linh tròng mắt gằn từng tia máu, cố áp chế dục hoả đang không ngừng lấn át lý trí.
“Trần Trung Đức, anh mau buông tôi ra!”
Cùng với câu nói, cô ra sức giãy dụa dưới gọng kìm khống chế của gã nhưng có lẽ thứ không sạch sẽ mà Jenifer cho cô uống đã phát huy tác dụng mạnh hơn khiến sức lực chống đỡ của cô cũng đang dần cạn kiệt nên đã không thể thoát khỏi sự chèn ép của gã nữa.
Nhìn gương mặt ửng đỏ của người dưới thân, dục vọng của Trần Trung Đức cũng vì vậy mà được khơi mào.
Gã nhìn cô bằng ánh mắt chiếm hữu tuyệt đối, cười khẽ: “Nhã Nhã, chỉ cần em thuộc về anh thì người đàn ông kia sẽ vứt bỏ em thôi, chúng ta sẽ trở lại như trước kia hạnh phúc bên nhau.”
Cô kêu gào trong tuyệt vọng: “Tôi xin anh, xin anh buông tha cho tôi đi!”
“Nhã Nhã, anh thật sự rất yêu em, anh không thể sống thiếu em được.”
Dứt lời, gã cúi xuống ngậm lấy môi cô hôn ngấu nghiến.
Cô lắc đầu tránh thoát nhưng lại chẳng thể nào xoay chuyển vì sức lực của gã quá lớn trong khi cô đã dần mất kiểm soát.
Cô cắn thật mạnh vào môi gã, mùi máu tanh cùng sự đau đớn nhất thời xộc đến buộc gã phải dừng lại việc xâm chiếm môi cô.
Gã rít gào qua kẽ răng cảm nhận sự đau đớn, thế nhưng không vì thế mà gã chịu thay đổi sự cưỡng bách của mình.
Gã giữ chặt hai tay cô kẹp trên đỉnh đầu, tiếp tục cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó lại di chuyển đến cổ và xương quai xanh.
“Nhã Nhã, hôm nay em nhất định phải thuộc về anh.”.