Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 164: Cuộc Gặp Ngoài Dự Đoán
Sau cuộc nói chuyện cùng Jenifer, Trần Trung Đức trở về suy nghĩ rất lâu.
Mặc dù không mấy tin tưởng lời của ả nhưng gã cũng không dám phớt lờ.
Nếu như đồng ý cùng ả hợp tác, gã có thể biết được ả muốn làm gì.
Ngược lại nếu gã từ chối, liệu rằng ả có gây bất lợi gì cho cô hay không bởi ả đã khẳng định sẽ phá hủy cô.
Dẫu rằng gã không cam tâm buông bỏ cô nhưng gã càng không mong cô sẽ gặp bất trắc.
Dựa vào thái độ của Jenifer, gã dường như không có sự lựa chọn thì phải.
Gã cũng cho người điều tra về ả nhưng không thể trong chốc lát liền có được kết quả cho nên ngoài việc chờ đợi có thêm thông tin gã cũng chẳng thể làm gì hơn.
Sau một ngày suy nghĩ thấu đáo, Trần Trung Đức cũng gọi cho Jenifer.
“Được, tôi đồng ý cùng cô hợp tác.”
Ả cười vô cùng sảng khoái: “Tôi biết là anh sẽ đồng ý mà.”
Gã vẫn giữ thái độ lạnh nhạt: “Vậy cô định làm thế nào?”
Khoé miệng ả cong lên nở nụ cười âm hiểm: “Anh không cần quan tâm đâu.
Cứ chờ điện thoại của tôi đi.
Nhưng anh phải chắc rằng ngay khi tôi gọi cho anh thì anh phải lập tức xuất hiện bởi vì không có nhiều thời gian đâu.
Vậy đi.”
Nói xong mục đích của mình, Jenifer lập tức cúp điện thoại khiến Trần Trung Đức càng thêm hoang mang.
Ngoài miệng thì nói muốn cùng hợp tác nhưng làm gì thì lại không cho gã biết, đây là hợp tác kiểu gì, tin tưởng được sao?
Nhưng là càng như vậy, Trần Trung Đức càng thêm khẳng định Tần Nhã Linh đang nằm trong tầm ngắm của ả.
Nhận được sự đồng ý hợp tác của Trần Trung Đức, Jenifer bắt đầu bắt tay thực hiện kế hoạch của mình.
Ả chi ra một số tiền không nhỏ để thuê người theo dõi nhất cử nhất động của Tần Nhã Linh, cốt là đợi thời cơ thích hợp để gặp riêng cô.
Ôm cây đợi thỏ một tuần cuối cùng người mà Jenifer thuê cũng nhìn thấy Tần Nhã Linh một mình đi ra khỏi toà nhà SLC.
Thế là đám người đó chạy xe đi đến chặn đường đi của cô.
Một người đàn ông trong số đó tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp lên tiếng: “Tần tiểu thư, có người muốn gặp cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tần Nhã Linh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tự hỏi ai lại muốn gặp cô vào lúc này?
Nhìn phong cách ăn mặc cùng thái độ của bọn họ, cô đoán bọn họ là vệ sĩ được đào tạo bài bản.
Cho nên cô bất chợt nghĩ đến một người mà cách đây không quá lâu đã từng chặn đường cô một lần – Lưu Tuệ Hinh, mẹ của Trần Trung Đức.
Xem ra thời gian gần đây bà ta cũng nắm được tình hình của CMC nên nóng ruột đây mà.
Nếu cô đoán không lầm thì bà ta cho rằng CMC đã vượt qua thời kỳ khó khăn rồi nên lại muốn giáo huấn cô đây.
Được thôi, dù sao cô cũng muốn nhìn bà ta thêm một lần, để xem bà ta còn có thể phách lối được đến đâu.
Rồi sau này khi CMC mất rồi, bà ta sẽ suy sụp như thế nào.
Thật sự có chút chờ mong.
Tần Nhã Linh âm thầm cười lạnh, sau đó lên tiếng cùng đám người vừa đến: “Được.”
Dứt lời, cô tự mình bước lên xe.
Bốn người đàn ông cao to lực lưỡng âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt, chính là không tin người phụ nữ này lại đồng ý nhanh như vậy.
Chiếc xe màu đen bảy chỗ đóng cửa lại rồi nhanh chóng hoà vào dòng người.
Cảnh tượng đó vô tình lọt vào mắt Jason khi anh ta ra khỏi toà nhà SLC để đi làm việc của mình.
Cảm thấy nghi ngờ nên Jason chạy nhanh ra đường lớn, bắt một chiếc taxi đuổi theo.
Chiếc xe màu đen chạy tầm ba mươi phút thì dừng lại trước cửa một khách sạn tương đối sang trọng.
Cô đi theo đám vệ sĩ vào thang máy rồi dừng lại trước một phòng bao của nhà hàng thuộc khách sạn đó.
Bằng việc gặp riêng như thế này, Tần Nhã Linh lại càng thêm khẳng định người muốn gặp cô là Lưu Tuệ Hinh.
Chỉ là, khi cánh cửa phòng bao mở ra, người ở bên trong chờ cô lại là một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh tầm trên dưới ba mươi tuổi, diện chiếc đầm đỏ bó sát khá hở hang, đã thế còn trang điểm loè loẹt khiến cô có chút ác cảm.
Cô vừa bước vào, cánh cửa phòng bao lập tức bị đám vệ sĩ đóng lại đồng thời đứng bên ngoài canh gác.
Tần Nhã Linh nhất thời cảm thấy bất an đứng chết chân tại chỗ.
Jenifer hai tay chống cằm nhìn Tần Nhã Linh cười nửa miệng: “Không cần sợ hãi như vậy! Tôi chỉ muốn gặp cô nói chuyện một chút về William mà thôi.
Nào, lại đây cùng tôi uống ly rượu, mừng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.”
Nghe ả nhắc đến Tề Phong, mi tâm cô nhíu lại thật chặt, tự hỏi hai người là quan hệ gì.
“Cô là ai?”
Thấy ả nói tiếng Anh, cô cũng dùng ngôn ngữ đó nói chuyện cùng ả.
Jenifer cười thành tiếng: “Tôi là ai à? Để xem nào! Nếu muốn biết thì lại đây cùng nhau tâm sự, ngoái cổ như thế này thật sự là rất mỏi đấy!”
Phối hợp với câu nói của mình, ả giơ tay vuốt cần cổ lắc đầu vài cái.
Thấy ả ta sẽ không dễ dàng gì buông tha cho cô, cô cũng đành lê bước đến ngồi gần ả, cách một chiếc ghế của chiếc bàn tròn.
Ở khoảng cách gần thế này, Tần Nhã Linh mới nhìn rõ mặt Jenifer hơn.
Trên người ả toát ra khí chất của tiểu thư con nhà giàu tính tình ngạo mạn.
Về ngoại hình, so với Elena thì cũng một chín một mười, chỉ là ả thật sự khiến cô chán ghét, đặc biệt là bộ váy thiếu vải kia.
Jenifer cũng âm thầm đánh giá Tần Nhã Linh.
Khi cầm trên tay tấm hình của cô, ả cảm thấy cô quá mức bình thường không có gì nổi bật, nhất là thân hình mảnh mai đến gió thổi cũng muốn đổ ngã khiến ả càng thêm tức tối cùng không cam lòng khi người đàn ông mà ả cố sức theo đuổi cùng lấy lòng lại kết hôn cùng với một người phụ nữ như vậy.
Bất quá, ả sống ở phương Tây, không tiếp xúc quá nhiều với phụ nữ phương Đông nên luôn cho rằng phụ nữ thì phải ngực to mông bự lại có vòng eo con kiến thì mới là tiêu chuẩn của cái đẹp nhưng không biết rằng, dáng người cân đối của phụ nữ phương Đông mới là đẹp nhất.
Và Tần Nhã Linh lại sở hữu một thân hình hoàn mỹ như thế.
Đôi khi phụ nữ vì ghen tị mù quáng nên trong mắt của mình ai ai cũng là cái gai phải nhổ bỏ.
Chính vì cái suy nghĩ nông cạn này cho nên ả đang tự mình mắc phải sai lầm khiến bản thân đang từng bước rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thu lại ánh mắt đánh giá đối phương, Tần Nhã Linh lạnh nhạt hỏi: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì? Cô và William lại có quan hệ gì?”
Jenifer nhìn cô khẽ cười.
Ả cầm lấy ly rượu lắc lắc vài cái rồi mới lên tiếng: “Tôi là ai không quan trọng.
Hôm nay tôi tìm cô chính là muốn cùng cô nói về quan hệ của tôi và William.”
Tần Nhã Linh khẽ nhíu mày: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
Ả lại nở nụ cười nửa miệng: “Không cần gấp như vậy.
Trước tiên cùng tôi uống ly rượu gặp mặt này đã.”
Cô dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Jenifer buông lời khiêu khích: “Không biết uống rượu? Vậy thì thật đáng thất vọng.
William là người rất có hứng thú với rượu đấy.
Cô thế nhưng lại không thể đáp ứng sở thích của anh ấy? Thật không hiểu William nhìn trúng cô ở điểm nào nhỉ? Chậc, ít ra một ly cũng phải được chứ?”
Bị ả cười giễu cợt như thế, Tần Nhã Linh cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng không chịu thất thế.
Phụ nữ khi bị đụng chạm đến cái tôi của mình thì thường sẽ nóng nảy hơn bình thường.
“Anh ấy nhìn trúng tôi ở điểm nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết hiện tại chúng tôi là vợ chồng chân chính được pháp luật bảo vệ.
Cho nên mặc kệ cô và anh ấy là quan hệ gì, tôi cũng không quan tâm đâu.”
Jenifer càng cười lớn tiếng: “Không quan tâm? Không phải là cô không quan tâm mà là cô không hề biết trước đây bên cạnh anh ta có sự tồn tại của tôi đúng chứ?”
Hai tay Tần Nhã Linh bất giác nắm chặt góc váy.
Ả nói không hề sai, cô không biết mà hắn cũng chưa từng nói về quá khứ của mình cho cô nghe.
Bất quá cô tin tưởng hắn sẽ không gạt cô, hắn nói hắn chưa từng có phụ nữ thì chắc chắn là như vậy.
Cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông của mình còn hơn tin người đang cố ý ly gián mối quan hệ của vợ chồng cô.
Cô cười như không cười: “Vậy thì thế nào? Tôi không quan tâm cô và anh ấy trước đây là mối quan hệ gì, tôi chỉ cần biết người hiện tại đang ở bên anh ấy là tôi, không phải cô.”
Bị chạm vào nỗi đau của mình, Jenifer tức giận siết chặt tay cầm ly rượu, ánh mắt phóng ra tia sắc lạnh hệt như muốn dùng ánh mắt đó để giết người vậy.
Nén lại sự tức tối trong lòng, ả cười giễu cợt: “Cô khẳng định không quan tâm?”
Tần Nhã Linh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: “Đúng vậy.”
Jenifer tiếp tục lắc ly rượu trên tay che đậy sự mất bình tĩnh của mình.
“Cô nghĩ anh ta thật lòng yêu cô à? Cô thử nghĩ xem vì sao anh ta lại không nhắc đến người phụ nữ đã ở bên cạnh anh ta bảy năm trời là tôi?”
Sự kiên định của Tần Nhã Linh trong phút chốc bị lung lay.
Cô nhìn ả ta nghiến răng hỏi: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?”.