Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 146: Đáp Lễ


Bạn đang đọc Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi FULL – Chương 146: Đáp Lễ


Sáng hôm sau tại tầng cao nhất chi nhánh SLC Hoa quốc, Tề Phong nhìn một đám bạn chí cốt có mặt đông đủ khiến hắn ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi: “Không phải nói trở về à, giờ lại có mặt đông đủ như vậy?”
Andrew bĩu môi trả lời: “Chẳng phải cậu nói khi nào tôi muốn về thì về sao? Công việc thì ở đây tôi vẫn giải quyết được.

Chỉ là tối qua nghe cậu gọi cho JK nói có chuyện vui nên bọn tôi tò mò muốn tham gia một chút, vài ngày nữa về cũng được.”
Không sai, tối qua trở về phòng, trong lúc Tần Nhã Linh vào nhà vệ sinh tắm rửa, Tề Phong đã tra ra ngọn nguồn của chiếc thẻ nhớ, cũng dùng chút thủ thuật để truy tìm bản gốc, sau đó lại gọi cho JK nhờ cậu ta sáng nay lên công ty làm chút việc, tiện thể nói Thomas chuẩn bị phòng kỹ thuật để hắn sử dụng.
Chẳng là khi hắn gọi cho JK, cả đám bọn họ đang ở cùng một chỗ, biết có trò vui để xem nên liền muốn nhiều chuyện.

Kết quả là tất cả đều đang có mặt ở văn phòng Tổng tài.
“Mà William, hôm qua anh nói có trò vui để chơi, là chuyện gì đấy?” JK lên tiếng chống đỡ cho Andrew.
Nhìn một lượt đám người trong văn phòng, Tề Phong cũng chỉ biết câm lặng.

Nếu họ đã ở đây cả thì hắn cũng đành chịu, cho họ một tay chơi cũng không tồi.
Lại nhìn sang người phụ nữ đang ngồi bên cạnh trao cho cô ánh mắt an tâm, hắn cất giọng: “Vẫn là con mồi cũ, có điều tối qua tôi nhận được một món quà cưới rất ư là to lớn, cho nên hôm nay tôi muốn gửi quà đáp lễ.”
“Là thứ gì vậy?” JK không nén được tò mò hỏi.
“Này tôi không thể nói được, nhưng tôi đã truy được ngọn nguồn, cũng chuyển cho đối phương một phần đáp lễ, tuy nhiên tôi vẫn thấy còn chưa đủ, liền muốn tặng hắn thêm một phần quà nữa.” Tề Phong khoé miệng nhếch lên phân trần.
“Là như vậy?” JK vẫn còn nghi hoặc.
Nhìn sang Thomas, hắn hỏi: “Laptop mới đã được chuyển tới chưa?”
“Trong hôm nay chắc sẽ được nhập kho.” Thomas trả lời.
“Vậy đành phải dùng máy hiện có ở phòng kỹ thuật thôi.”

Nhìn sang Tần Trọng Hải, hắn hỏi tiếp: “Em làm ở tầng mấy?”
Nghe điểm danh, cậu ta nhanh miệng trả lời: “Là tầng sáu.”
“Ừm, vậy đến tầng sáu đi.”
Nói dứt lời, Tề Phong đứng lên rời khỏi ghế, không quên kéo theo Tần Nhã Linh, dẫn đầu đoàn người đến phòng kỹ thuật tầng sáu.
Jason thân làm trợ lý của hắn, đương nhiên hiểu hắn đang muốn làm gì liền cầm theo laptop cùng Macbook, vật bất ly thân của hắn nối gót theo sau.
Nhìn thấy lãnh đạo cấp cao lũ lượt kéo đến tầng làm việc của mình, trưởng phòng bộ phận tầng sáu liền nhanh chân từ trong văn phòng chạy ra báo cáo: “Dạ, sếp, các anh đến đây có việc gì ạ?
“Không có gì, mượn bàn làm việc của mọi người làm chút chuyện thôi.” Người lên tiếng là JK.
Nhìn một lượt dãy bàn làm việc, JK chỉ vào dãy bàn trước mặt, nói tiếp: “Tôi mượn dãy bàn làm việc này của mọi người chút nhé.”
“Không vấn đề.”
Vị trưởng phòng gật đầu trả lời, xong lại nhìn sang đám nhân viên đang đứng trước dãy bàn mà JK yêu cầu, lên tiếng: “Mọi người đứng lên cho các vị đây mượn bàn làm việc.”
Đám nhân viên nhìn nhau, không ai hó hé câu nào, lục tục rời khỏi bàn làm việc của mình rồi tụ lại một chỗ chờ nhận chỉ thị tiếp theo.
Đám người Thomas liền sau đó lần lượt ngồi vào từng bàn mà không cần đợi Tề Phong lên tiếng, bởi bọn họ hiểu rõ tác phong làm việc của hắn, một khi chỉ thị được đưa ra thì tiếp theo phải làm gì, ai nấy đều rõ ràng.

Chỉ có Tần Trọng Hải thì không hiểu những hành động mang tính tự giác của họ, vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của cậu em vợ, Tề Phong mỉm cười hỏi: “Có muốn tham gia cùng bọn anh hay không, hoặc là đứng một bên học hỏi?”
Tần Trọng Hải nhìn một lượt những người vừa ngồi xuống, sau đó nhìn hắn lắc đầu: “Thôi, để em đứng nhìn đi, em có biết mọi người chuẩn bị làm gì đâu, nhỡ em tham gia vào lại khiến các anh gặp thêm rắc rối thì sao?”
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, hắn cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Vậy ngồi cạnh JK đi.”
“Dạ được.”
Quay sang Tần Nhã Linh, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói: “Vậy em ngồi cạnh anh đi.”
Cô nhìn hắn gật đầu.

Vị trưởng phòng vô cùng nhanh nhẹn lấy chiếc ghế đưa tới cho Tần Nhã Linh.

Cô đối anh ta cảm ơn rồi từ tốn ngồi xuống.
Sau khi đã an vị, Tề Phong lại quay qua hỏi Tần Nhã Linh: “Có muốn tham gia cùng bọn anh không?”
Cô không suy nghĩ mà lắc đầu ngay: “Không cần đâu, em ngồi xem là được rồi.”
“Ừm, vậy dùng Macbook của anh kết nối và theo dõi đi.

Nếu cảm thấy hứng thú thì nhảy vào.”
“Được.”
Ôn nhu nhìn Tần Nhã Linh thêm một chút, Tề Phong mới di dời ánh mắt nhìn xuống đám người bên dưới cất giọng: “Vẫn như cũ, mọi người trước hết kết nối với máy của tôi.”
Nói dứt lời, đám JK đồng loạt thao tác trên máy tính trước mặt.

Tần Nhã Linh cũng theo sự chỉ dẫn của Tề Phong mà kết nối với laptop của hắn.
Những người đứng xung quanh xì xào bàn tán khiến Tề Phong hơi khó chịu, hắn liền lên tiếng quát: “Các anh một là im lặng quan sát, hai là đi khỏi chỗ này cho tôi, tôi không muốn nghe thêm bất cứ thanh âm nào nữa.”
Sau câu nói đầy cường thế của hắn, cả tầng lầu lập tức im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng gõ lách cách trên bàn phím với tiết tấu cực kì nhanh.

Ai nấy đều không dám thở mạnh chỉ sợ làm ồn đến các sếp, hơn nữa là sự hiếu kỳ cùng ngỡ ngàng bởi đôi tay điêu luyện của họ, quá nhanh, quá nguy hiểm! Ngay cả người phụ nữ duy nhất có mặt ở đây cũng khiến họ phải trợn tròn mắt vì thao tác của cô vô cùng rành rọt, cũng nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Lần đầu chứng kiến JK thao tác trên bàn phím, Tần Trọng Hải không khỏi kinh ngạc.


So với anh rể của cậu thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân.

Có điều không biết JK khi thao tác trên hai máy thì sẽ như thế nào nhỉ? Liệu có sánh được với anh rể cậu hay không? Thật sự có chút tò mò.
“Tôi đã mở một cổng đi vào, mọi người cứ bám theo tiến trình của tôi.” Kết nối với máy chủ xong, Tề Phong lên tiếng.
Sau khi tiến vào, JK bĩu môi nói: “William, này tôi đã xâm nhập một lần, hệ thống bảo mật chẳng ra làm sao, có gì đáng xem để cả đám bọn tôi phải ra tay chứ?”
“Cậu không cần dè bỉu, chuyện hay còn ở phía sau.”
Tề Phong nhếch miệng trả lời.

Nhìn lên màn hình hiển thị, hắn nói tiếp: “Trước mặt các cậu là từng nhánh con, mỗi người chọn một nhánh mà vào, sau đó đảo lộn mọi thứ lên, muốn đảo như thế nào, tùy các cậu.”
“Này cũng tạm được đi, tôi còn tưởng chẳng có gì thú vị nữa chứ.” Andrew lúc này cũng lên tiếng.
“Ngay từ đầu tôi đã nói đơn giản mà, chỉ cần một mình JK đã dư sức, tại các cậu cứ muốn nhúng tay vào.” Tề Phong không nhanh không chậm nói.
Nhìn sang người bên cạnh, hắn nói tiếp: “JK, cậu không cần vào, lấy một phần dữ liệu gốc tung ra ngoài, tôi muốn ngày mai thị trường cổ phiếu có biến động lớn.”
JK nở nụ cười gian manh: “Ok, không vấn đề, phá hoại là nghề của tôi.”
“Sau khi kết thúc, các cậu tự quăng virus vào theo sở thích, miễn sao bên đó không cách nào đụng vào hay sửa đổi bất cứ một dữ liệu nào.

Còn nữa, phải đảm bảo không còn bất cứ bản sao lưu ở chỗ khác.

Các cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Cái này còn phải để cậu nhắc nhở sao?” Andrew bĩu môi lên tiếng.
Ngay khi Andrew vừa dứt lời, nhạc chuông đặc biệt vang lên từ điện thoại của Tề Phong.

Hắn khẽ nhíu mày, sau đó đưa tay vào túi áo vest lấy điện thoại ra.
Nhìn màn hình hiển thị, khoé miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó lên tiếng nói với Tần Nhã Linh: “Đã có tín hiệu bản sao chiếc thẻ nhớ kia, em có muốn hủy đi bản gốc luôn không?”

Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn, xong cũng gật đầu: “Để em tự mình làm đi.”
Hắn nở nụ cười hài lòng: “Được, để anh mở đường dẫn cho em.”
Tề Phong tay phải một máy, tay trái một máy khiến cả đám nhân viên phòng kỹ thuật trố mắt lên nhìn, bởi đây là lần đầu tiên họ chứng kiến tận mắt một người có thể thao tác trên hai máy tính cùng một lúc, mà tốc độ cũng kinh hãi không ai bì kịp.

Thử hỏi để làm được điều này, trên thế giới tồn tại được mấy người? Sống trên đời được chứng kiến giây phút nghẹt thở này, không còn gì để hối tiếc.
Sau khi mở đường dẫn, Tề Phong đưa Macbook lại cho Tần Nhã Linh, nhẹ giọng nói: “Được rồi, em cứ làm những gì em muốn.”
Cô nhận lấy Macbook, sau đó tập trung thao tác trên bàn phím.

Tốc độ viết code nhanh đến chóng mặt đến cả vị trưởng phòng đứng sau lưng cô cũng phải trợn tròn mắt cảm thán.

Đây gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, núi này cao còn có núi cao hơn, tuyệt đối đừng bao giờ xem thường phụ nữ.
Không quá mười phút, Tần Nhã Linh rốt cuộc cũng dừng lại thao tác.
Tề Phong khẽ mỉm cười hỏi: “Xong rồi?”
Cô gật đầu: “Vâng.

Đảm bảo sẽ không còn bản sao.”
Hắn khẽ nhướn mày: “Chỉ có vậy?”
Cô nhún vai: “Tặng thêm cho hắn một con virus tự hủy.

Chắc cũng đủ rồi.”
Hắn gật đầu hài lòng: “Anh cũng có ý như vậy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.