Bạn đang đọc Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình – Chương 62: Khao Khát
Chiếc xe Lexus sang trọng của Nhiếp Phong rẽ qua cổng lớn, lừ lừ tiến vào giữa sân rộng như một con báo đen ẩn mình giữa màn đêm sâu thẳm, âm trầm kín đáo như chính chủ nhân của nó.
Cho tới khi về tới nhà, Nhiếp Phong vẫn không hề buông tay của Lam Nghi ra, ngay cả lúc hắn cởi dây an toàn, những ngón tay thon dài vãn cứ đan chặt lấy tay Lam Nghi.
Phải tới khi hắn tắt máy xe để bước xuống, bàn tay to lớn ấy mới buông những ngón tay của Lam Nghi ra.
_ Ở yên đấy!
Thanh âm tinh tế của Nhiếp Phong vang lên, đan vào không gian tĩnh lặng càng trở nên bí ẩn, càng trở nên thu hút.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sự cảnh cáo khi hắn thấy Lam Nghi đang tự động mở cánh cửa xe để bước xuống.
Ánh nhìn uy lực đến mức một con người ương bướng như Lam Nghi cũng phải biết điều mà ngồi im thin thít.
Nhiếp Phong đóng cánh cửa xe lại, tiếng nhạc êm dịu vang lên, nhốt Lam Nghi lại trong không gian kín chỉ thuộc về riêng Nhiếp Phong.
Lam Nghi không hề hay biết rằng, cô là người phụ nữ đầu tiên được ngồi trên xe riêng của hắn.
Nhiếp Phong là người có tính sở hữu rất lớn, những đồ đạc mà hắn đã dùng, những gì thuộc về sự sở hữu của hắn, không bao giờ hắn muốn chia sẻ cho người ngoài, dù chỉ là một chút…
Vậy mà đối với Lam Nghi, hắn đã làm không biết bao nhiêu ngoại lệ…
Đầu tiên là sắp xếp bàn làm việc của cô nằm trong phòng làm việc riêng của hắn.
Tiếp theo là chở cô bằng xe riêng của hắn…
Và bây giờ là ép cô về sống tại biệt thự của hắn…
Có lẽ bởi vì Lam Nghi có thành kiến quá lớn đối với Nhiếp Phong, nên cô không thể nhận ra được Nhiếp Phong đang dần dần, dần dần… từng chút từng chút chia sẻ cuộc sống riêng của hắn với cô!
Cánh cửa xe mở ra, gió lạnh lùa vào khiến cho Lam Nghi rùng mình.
Ánh mắt bất an của cô nhìn vào gương mặt lạnh lùng mà tuyệt đẹp trước mắt, trái tim chợt như hẫng một nhịp.
Đêm tối thanh vắng, lại càng làm cho mùi hương Dương xỉ thêm nồng nàn gợi cảm…
Hơn một tháng qua Lam Nghi sống trong căn nhà rộng tới kinh hoàng của Nhiếp Phong, nhưng những nơi cô đi qua chỉ là cầu thang dẫn xuống tầng dưới, phòng ngủ của cô, phòng ăn và…chấm dứt!
Lam Nghi còn chẳng có hứng thú để tham quan chốn riêng tư của Nhiếp Phong lấy một lần!
_ Em chưa đi hết ngôi nhà này đúng không?
Câu hỏi của Nhiếp Phong một lần nữa lại làm cho Lam Nghi giật nảy mình.
Trời đất ơi…có khi nào từ sau này đứng cạnh hắn cô không được nghĩ bất kì điều gì nữa chăng?
Có khi nào Nhiếp Phong có khả năng thấu thị? Hắn có thể đọc được tất cả những gì đang diễn ra trong đầu người khác? Chính vì như thế hắn mới dễ dàng chiến thắng trên Pháp trường như vậy?
_ Tại sao lại không trả lời?
Nhiếp Phong cúi người xuống, chất giọng như thuốc phiện cất lên, dụ hoặc Lam Nghi vào mê hồn trận.
Lúc này Lam Nghi mới chợt nhớ ra rằng, Nhiếp Phong rất cao…Cao tới mức khiến người khác cảm thấy áp lực…
Rất áp lực!
_ Có phải là chưa đi tham quan hết đúng không?
Nhiếp Phong nhướn mày hỏi Lam Nghi, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt sắc sảo ương bướng của cô, không rõ là đang tò mò hay đang tức giận?
Lam Nghi cắn môi mình, hàm răng siết chặt lấy đôi môi đầy đặn, gương mặt cá tính hiện lên rõ ràng sự bướng bỉnh….
Rõ ràng là cô không hề có ý định làm hài lòng Nhiếp Phong.
Lam Nghi với Nhiếp Phong giống như nước với lửa, cứ ở gần nhau là kiểu gì cũng sẽ gây lộn…
Mà hầu như người gây chuyện trước…đều là Lam Nghi!
_ Tôi không thích đi!
_ Tại sao em không thích đi?
_ Tại sao tôi phải thích đi?
Giọng nói như lửa cháy vang lên, Lam Nghi bướng bỉnh ngẩng cao đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hun hút còn tối hơn cả bầu trời đêm kia.
Dáng vẻ thách thức bừng lên trong đôi mắt sắc sảo của Lam Nghi, khiến cho đôi môi của Nhiếp Phong không ngừng được dâng lên một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
_ Em không thích đi…vậy được thôi….
Và sau khi thanh âm tinh tế ấy kết thúc, Nhiếp Phong cúi gập người xuống, và rồi hắn bế bổng Lam Nghi lên.
Cảm giác hẫng hụt khiến Lam Nghi giật nảy mình…Cơ thể nằm gọn trong lòng hắn, và cánh tay hắn ẵm cô như ẵm một đứa trẻ…Nhiếp Phong cười nói mà chẳng nhìn Lam Nghi, ánh mắt đăm đăm nhìn vào không gian phía trước, trong lòng mắt như thể chất chứa điều gì đó rất…
Đen tối!
_ Tôi sẽ bế em đi!
Sải chân dài của Nhiếp Phong bước về phía trước, trong lòng hắn là Lam Nghi đang hớt hải nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Nhiếp Phong…
Hắn lại đang muốn làm gì đây?
****
Nhiếp Phong bế Lam Nghi lên phòng ngủ của mình…Ánh đèn sáng bừng làm Lam Nghi giật nảy mình.
Cả căn phòng phủ một sắc đen huyền bí, từ rèm cửa, cho tới bức tường họa cảnh núi cao sông dài, vừa trầm mặc vừa cuốn hút.
Đồ đạc đều là những thiết bị điện tử tối tân nhất, tích hợp cử động xúc giác và giọng nói, những đồ trang trí đắt tiền quý do, cho tới cả ga giường đều phủ một màu bí ẩn sang trọng, quyền lực như chính bản thân chủ nhân của nó…Đầy mãnh liệt, nhưng cũng đầy lạnh lùng, đầy xa cách, mà cũng đầy đam mê!
Nhiếp Phong đặt Lam Nghi xuống chiếc giường rộng…Ga giường mềm mại phủ lấy thân thể mềm mại của cô…
Từ trên cao, Nhiếp Phong nhìn xuống Lam Nghi…cái nhìn sâu thẳm xoáy vào đáy mắt như bờ cát sa mạc ấy…
Bàn tay của hắn nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cổ tay cô lên cao, đặt thẳng trên đỉnh đầu…
Đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong nhìn xoáy vào đôi mắt hoang hoải của Lam Nghi, lòng mắt đen thẫm như chất chứa, lại như ngoan cố dày vò.
Bàn tay to lớn của hắn đặt lên cổ cô, ngay trên vùng ngực, nơi trái tim của Lam Nghi đang đập rất mạnh.
Hàng lông mày của Nhiếp Phong cau chặt lại, như thể hắn đang đấu tranh mãnh liệt, rất mãnh liệt…
Và rồi hắn cúi thấp xuống, đôi môi sắc nét đẹp đẽ ấy muốn ghì chặt lấy đôi môi đầy đặn gợi tình của cô…
Nhưng khi đôi môi hắn muốn đoạt lấy…thì Lam Nghi đã lập tức né tránh.
Hành động dứt khoát của cô khiến cho nhịp tim của Nhiếp Phong hẫng một nhịp…
Và rồi từ nhịp hẫng ấy, một cơn giận điên cuồng dâng lên tận phổi hắn, khiến cho hắn hít thở cũng muốn bùng nổ!
Phải nhắc lại cho Lam Nghi biết bao nhiêu lần nữa…Nhiếp Phong là một con người rất bất thường, và có tính sở hữu cao tới mức khiến người khác rùng mình…
Và Lam Nghi cũng không biết rằng, chỉ một phản kháng nhỏ nhoi đó của cô…cũng khiến Nhiếp Phong biến thành một kẻ điên!
Một kẻ điên thật sự!
Bàn tay của hắn tóm chặt lấy cổ họng của Lam Nghi, siết chặt lấy cô như thể muốn một tay bóp chết cô…
_ Cô dám từ chối tôi!
Ánh mắt của Lam Nghi hoảng hốt nhìn vào gương mặt như thể biến thành con người khác của Nhiếp Phong, cổ họng cô bị bóp nghẹt tới mức tắc thở…không thốt ra được lời nào…
_ Cô….
vẫn dám từ chối tôi!
Nhiếp Phong siết bàn tay chặt lại, chặt lại hơn nữa….
Hàm răng hắn nghiến sâu lại, và hắn gầm lên đầy giận dữ.
_ Cô phải nhớ vị trí của mình đang ở đâu! Cô phải nhớ ai đang trả tiền cho cô! Cô phải nhớ bà mẹ của cô có thể sống được là nhờ ai!
Từng câu, từng câu của Nhiếp Phong tuôn vào Lam Nghi, đến đâu khiến cho đau thấu tim đến đó…
Hóa ra từ trước đến nay, trong mắt hắn cô đúng vẫn chỉ là một thứ công cụ mua bằng tiền!
Không hơn…chỉ có kém!
_ Chết tiệt!
Nhiếp Phong gầm lên trong giận dữ, bàn tay hắn siết chặt lấy Lam Nghi, càng lúc càng mãnh liệt….
Và thanh âm của hắn run rẩy vang lên, nghe như một sự đổ vỡ thấu tận đáy lòng…
_ Chết tiệt bản thân tôi….
Tại sao tôi lại khao khát em tới như vậy?