Đọc truyện Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn – Chương 20: Muốn làm gì?
“ Đừng chạm vào tôi!” Lúc tay hắn định chạm đến thân thể của mình, Tình Không ngay lập tức rụt người về đằng sau. Hai tay này…vừa mới giết người, ánh mắt Tình Không không chỉ ngập tràn hoảng sợ còn có cả chán ghét cực kỳ: “ Ghê tởm…” “ Ghê tởm?” Lôi Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận một cái không bình thường trước mặt, đôi mắt đen thuần phác và thẳng thắn, lại mang theo một phần không biết tự lượng sức mình. Lôi Ân nhẹ rút thắt lưng bên hông ra, sau đó ở trước mặt Tình Không chậm rãi cởi từng lớp quần áo một. Tình Không cứng nhắc như pho tượng đồng, hai mắt mở lớn. Cô cuộn thân mình lại lui về phía sau. Tay còn chưa chạm đến cửa thì tiếng nói lạnh lẽo âm u của hắn đã vang lên: “Nếu cô cảm thấy chính mình có thể đi ra ngoài được thì cứ thử xem!” Nói rồi, hắn đi lướt qua cô, hướng về phía bồn tắm. Bàn tay Tình Không xoay xoay vài lần chiếc tay cầm ở cửa, thử vài lần, tất cả đều phí công. Cô quay đầu lại, thân hình cứng nhắc. Chỉ nhìn thấy hình xăm một con mãng xà uốn lượn rất sống động ở trên lưng của hắn thẳng tắp kích thích thần kinh của Tình Không. Con rắn màu đen kia cứ như là đang trườn ra khỏi lưng của hắn. Tình Không bịp chặt lấy miệng mình, thân thể lạnh run. Cô vừa rồi đã tận mắt chứng kiến hắn lạnh lùng nhìn người cùng Tàng Ngao kết hợp, cư nhiên vẫn có thể bình tĩnh như vậy sao? Lôi Ân không biết từ lúc nào đi ra khỏi bồn tắm. Thân thể của hắn thiên gầy, cũng rất cường tráng, cánh tay cùng vùng bụng hết sức vạm vỡ. Tình Không đề phòng mà dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể mình, nhìn hắn mặc áo choàng rồi từ từ đi về phía mình. Cô vừa muốn thét chói tai thì bàn tay Lôi Ân đã kéo lấy áo của cô, hắn trực tiếp nhấn mật mã, lôi cô ra ngoài. “ Tôi sẽ cho cô biết, tôi có phải là người hay không!” Lôi Ân kéo thân thể của cô ra ngoài, mặc kệ hiện tại cô đang phát sốt ra sao. Dưới thân là tấm thảm đỏ thẫm, Tình Không nhìn nó cũng chẳng khác gì nhìn thấy máu. Tình Không nhìn thấy trong mắt hắt hiện lên phẫn nộ, con ngươi đỏ ngầu, khảm bên trong màu hổ phách, quỷ dị nói không nên lời. Toàn thân cô mệt mỏi, bàn tay lại sờ thấy một vật vì đó mềm mềm, lạnh lạnh. Cô theo bản năng nhìn lại. Đập vào mắt cô chính là một con rắn đang thè cái lưỡi đỏ hồng của nó. Tình Không sợ hãi bật ngay dậy, nhào vào lòng của Lôi Ân. Đây là một con rắn. Một con rắn giống như đúc với hình xăm trên lưng của Lôi Ân. Toàn thân nó là một lớp vảy màu xanh đen, con ngươi màu vàng, thân mình cuộn lại mấy vòng chồng chất. Có lẽ nó dài gần hai thước. “ Lôi Ân, anh muốn làm cái gì?” Tình Không bị dọa đến mức mắt nhắm chặt không dám mở, đôi tay của cô sống chết bám lấy tay của hắn. Cô còn đang phát sốt, người đàn ông này rốt cuộc có còn nhân tính nữa hay không? “ Tôi muốn chơi đùa với cô, cô muốn hay không?” Hắn biểu tình khinh nhọn, nhưng đáp lại hắn chính là một bàn tay của Tình Không, “ Vô sỉ.” Cánh tay rơi xuống thì bị hắn quắc trụ lại, những sợi tóc màu nâu bám đầy trên trán của cô. Hắn vươn một ngón tay giúp cô mở rộng tầm nhìn. “ Mộ Tình Không, nhìn cho thật kỹ! Đừng khiến tôi thất vọng!” Bàn tay Tình Không chạm đến một vật lạnh lẽo. Tình Không hiện tại ngay cả sức lực la hét cũng không có. Con mãng xà vốn nằm yên trên mặt đất không biết từ lúc nào đã bò về phía Lôi Ân. Nó trườn lên người hắn, từng vòng từng vòng từ từ ôm lấy thân hình tráng kiện của hắn. Con rắn vừa dài lại vừa thô, tráng kiện như cổ tay đang chế trụ cô vậy. Áo tắm trên người Lôi Ân đã bị rớt xuống, Tình Không nhìn thấy một xà một người cùng nhau bác đấu.