Đọc truyện Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn – Chương 192: Ngọt ngào yêu đương
………………………………
“Làm sao vậy? Tôi đâu có làm gì anh!”
Nhìn Lôi Ân như vậy, cô lộ ánh mắt hung hăn ép sát hắn
Vật đổi sao dời, Lôi Ân có chút chột dạ thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô nói, “Những chuyện trước kia đều là quá khứ, em có biết anh khiết phích, chỉ có em mới là người khiến anh nhớ nhung!”
Hắn nhìn Tình Không bằng ánh mắt ám muội, Tình Không mặt hơi đỏ lên, tuy rằng cô không biết trước kia cô với hắn như thế nào, nhưng mà người đàn ông này chắc chắn bắt nạt cô khá nhiều!
Lôi Ân muốn ôm cô vào lòng, bám vào bên tai cô, thâm tình nói, “Tình Không, anh hứa với em, về sau cũng chỉ có mình em, cũng chỉ cùng với mình em sinh con!”
Gương mặt của Tình Không càng hồng, một người đàn ông muốn cùng cô sinh con, chuyện này có ý nghĩa gì?
Hắn nói yêu cô, chỉ cần cô sinh con cho hắn, nhưng là Hắc Ngân Thánh lại làm cho một người phụ nữ khác mang thai con của mình!
Trong lòng Tình Không đối với Lôi Ân có thêm vài phần hảo cảm, người đàn ông này không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng những lời hắn nói ra thì khiến cô đầy cảm xúc.
Khi đầu cô càng rúc vào lòng hắn, bàn tay cũng theo đó ôm lấy vai của hắn.
Nhưng ngay sau đó, cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lại khôi phục sự tức giận, một bàn tay cô túm lấy cà vạt của hắn, cả tiếng đối với hắn nói, “Lôi Ân, anh nói sang chuyện khác!”
Mặt Lôi Ân đen lại, mặc kệ cô như thế nào, cân não đều chuyển nhanh như vậy!
“Cái cô gái kia là ai? Cô ấy nói mình là chị gái của tôi, chúng tôi là song sinh? Cô ta cũng là phụ nữ của anh sao?” Tình Không liên tục hỏi vài vấn đề, Lôi Ân biết cô nói đến Sơ Tình, đang chuẩn bị trả lời của cô, ở cửa đã có người xuất hiện.
Sơ Tình nhìn hai người ôm nhau thân mật, do dự đứng ở ngoài cửa, ngượng nghịu nói, “Em, em muốn nói mấy câu với Tình Không…..”
Lôi Ân cau mày muốn cự tuyệt, Tình Không đã gật đầu trước, đi qua.
“Đây là thứ em từng đưa cho chị, chị nghĩ nên trả lại cho em!” Sơ Tình đem khối ngọc lúc trước Tình Không cho cô, là Lôi Ân trước kia đưa nó cho Tình Không.
Sơ Tình muốn đem toàn bộ nợ nần, một chút, đều trả lại cho Tình Không, nếu có một ngày, Tình Không cần máu trong người cô, Sơ Tình nghĩ, biết rõ là em gái mình, cô cũng sẽ không chút do dự mà đem máu trong người này trả lại!
Đây là môt khối ngọc thô thượng đẳng, ánh sáng rất trong và đẹp, Lôi Ân nhìn một cái là nhận ra đó là chiến lợi phẩm hắn giành được ở phiên bán đấu giá từ thiện ở Las Vegas, hắn đưa cho Tình Không, sau bị cô giao cho Sơ Tình, lần đó bởi vì chuyện này mà Sơ Tình tức giận, sau nhiều chuyện, cô cũng không có nhắc lại!
Vật hoàn cố chủ, lòng của cô cũng thoải mái hơn một chút!
“Ngọc có thể tránh tà, Tình Không, hy vọng em sớm khỏe lại!” Sơ Tình đem khối ngọc kia đặt vào trong bàn tay Tình Không, da thịt của cô thực trắng nõn, Tình Không há miệng muốn nói gì đó, lại không biết nói từ đâu.
“King, em muốn đến ở chỗ của cha nuôi, mẹ cùng Vân di đều ở nơi đó, em sẽ ở gần họ hơn……”
Sơ Tình nói xong thì cúi thấp đầu xuống, cô sợ chính mình nhìn hắn rồi sẽ dao động quyết tâm chính mình thật vất vả mới hạ xuống được.
Nhìn hắn, cô không có biện pháp không yêu hắn, chỉ có rời xa hắn, cô mới có thể bức bách chính mình không thèm nghĩ đến hắn nữa, cũng không cần nhìn đến hắn đối Tình Không yêu thương như thế nào!
“Ừm, anh sẽ đê Tra Lí đưa em qua!” Lôi Ân mấy máy bạc môi, mặt không chút thay đổi nói, thậm chí đều không có ngẩng đầu nhìn cô.
Tay Sơ Tình gắt gao nắm chặt, trong lòng lạnh lẽo, anh ta cư nhiên ngay cả một câu giữ lại cũng không nói!
“Anh hãy cố gắng chiếu cố Tình Không, em khi khác sẽ đến thăm!” Sơ Tình nói xong rất nhanh chạy đi ra ngoài, chạy đến nơi mà Tình Không và Lôi Ân đều không nhìn thấy rồi khóc lớn.
Làm sao bây giờ? Còn chưa rời khỏi, cô cũng đã nhịn không được bắt đầu nhớ hắn!
Phụ nữ hiểu phụ nữ, Sơ Tình nói lời kia, bàn tay còn không độ ấm đều làm cho Tình Không thấy đau nhói trong ngực.
Chị….., hẳn là rất yêu Lôi Ân? Bởi vì các cô là chị em, cho nên chị ấy muốn thành toàn cho cô sao?
Tình Không quay đầu nhìn Lôi Ân, phát hiện ánh mắt hắn sáng ngời nhìn chăm chú vào cô.
“Không được nghĩ lung tung, cô ấy và em khác nhau, Tình Không, anh biết người anh yêu là em, đừng nghi ngờ anh!” Tay hắn điểm lên môi cô, sợ cái miệng nhỏ nhắn của cô nói ra những lời khiến hắn đau lòng.
Những lời này, từ miệng hắn nói có lẽ tốt nhất!
“Anh thừa nhận trước kia vì cô ấy mà đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến anh, nhưng mà Tình Không, anh thật sự biết sai rồi, cho nên, đừng lấy những sai lầm đó trừng phạt anh nữa, anh bây giờ chỉ cần có em!”
Nếu Sơ Tình nguy hiểm, hắn vẫn quên mình mà liều mạng cứu cô, bởi vì cô là trách nhiệm của hắn, nhưng trách nhiệm như vậy được hắn hạ quyết tâm dưới điều kiện tiên quyết là không tổn thương đến Tình Không, vị trí của Tình Không ở trong cảm nhận của hắn vượt qua bất kì kẻ nào, cũng không có người có thể thay thế được!
“Chị ấy nhất định rất yêu anh……” Tình Không thì thào tự nói, không biết là thay Sơ Tình cảm thấy bi ai hay là thay chính mình?
“Tình Không, anh ai cũng không cần! Chỉ cần em!” Lôi Ân không thích vẻ hoảng hốt này của cô, hắn mạnh mẽ ôm chặt cô đến phát đau, sau đó hắn mới chậm rãi buông lỏng cô ra.
**********
Tra Lý đem Sơ Tình thuận lợi đưa đến Cổ Đức bảo, cô cái gì cũng không mang, thậm chí ngay cả một bộ quần áo cũng không mang theo, hoặc là trong tiềm thức hy vọng hắn tới đón cô trở về, nhưng cô biết hy vọng này thực xa vời.
Lôi Ân… cuối cùng, vẫn từng chút từng chút rời khỏi cuộc đời của cô!
“Đứa bé ngốc này, các con vẫn là người nhà, King sẽ giống như người anh trai bảo vệ cho con!” Tả Sâm ôm lấy cô đi vào biệt thự, sau đó an ủi nói như thế.
Sơ Tình lắc lắc đầu, cô muốn không phải tình thân, mà là tình yêu!
“Cha nuôi, con muốn thành toàn cho bọn họ một lần, nhưng nếu bọn họ cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, xin người giúp con, làm cho ta trở lại bên cạnh anh ấy được không? Con thật sự rất yêu anh ấy!”
Sơ Tình v khẩn cầu nhìn Tả Sâm nói, cô thừa nhận cô ích kỷ, nói muốn buông tay, nhưng thật sự quá khó!
Nếu bọn họ hạnh phúc, cô chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, nhưng nếu bọn họ không hạnh phúc, cô vẫn có cơ hội trở về vị trí vốn dĩ là của cô!
……………….
Nói nhé: Meimoko tớ edit mấy chương này ức chế với Lôi Ân và Tình Không lắm, 6 năm trước sao lại đào cái hố to đùng này chứ? T_T
…………..
Nháy mắt đã sang hè, Lôi Ân còn nhớ rõ hắn từng hứa với Tình Không, đợi đến mùa hè hắn muốn dẫn cô trở lại “Thiển tử Tình Không”.
Bởi vì sự kiện rơi xuống biển kia, Tình Không đối với bờ biển có sự sợ hãi.
“Đừng sợ, Tình Không, có anh ở đây, không có việc gì!” Hắn đem cô lên du thuyền, phát hiện toàn bộ sắc mặt cô đều thay đổi, hắn biết cô nhất định lại nhớ được chuyện gì không tốt, tiếng nói trầm thấp mang theo một chút thôi miên, tay Tình Không bị hắn nắm trong tay, trong lòng đột nhiên ngọt ngào hơn.
Toàn thân thể cô đều tựa ở trong lòng hắn, Tình Không đột nhiên chớp mắt, hỏi hắn, “Lôi Ân, chúng ta như vậy, xem như đang yêu nhau sao?”