Đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi – Chương 820
Chương 801: Bị giam lỏng (2) Nhìn thấy anh, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm,xem ra Mục Dĩ Thâm không làm gì anh cả. Nghethấy tiếng bước chân, anh ta quay sang nhìn vềphía tôi rồi khẽ mím môi nói: “Thiết kế căn biệt thựnày của nhà họ Mục thật kỳ lạ” ‘Hả?” Tôi thoáng thân thờ và giật mình khônghiểu tại sao, hỏi: ‘Kỳ lạ ở chõ nào cơ? “Cô xem mảng cây xanh đăng kia kìa, côkhông thấy nó có gì kỷ quái ữ?” Anh ta giơ tay chỉvào mảng cây trông xanh dưới lầu, tôi nhìn mãimột lúc nhưng van không phát hiện ra có điểmnào khác thường như anh ấy nói. Tỏi lại ngước mät lên nhìn anh ta với vẻ khóhiếu, hỏi: ‘Kỳ lạ ở đâu ? Tôi thấy tất cả đều bìnhthường mà, vấn đề phong thủy ư? Anh biết vềphong thủy từ khi nào thế? Anh ta nhìn tôi, nói: ‘Không phải là phong thủy,là cách thảm thực vật đó phân bố thôi. Cô khôngthấy mảng xanh đó có gì lạ ư? Tôi lại nhìn xuống, đúng là tôi không thấy gì kỳlạ cả, đang là mùa đông nên phần lớn thực vậtđều héo rũ không có tí sức sống nào, điều nàykhá là bình thường. Còn những cây không héo rũmà vân xanh tốt bình thường đó là loại cây tươitốt quanh năm, chịu được không khí khắc nghiệtnên cũng chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả. Anh ta thở dài nói: “Mảng cây thường xanh đómọc cực kì khác nhau, cô không thấy lạ hả?Nghe anh ta nói xong tỏi lại nhìn kỹ thâm mộtlần nữa, đúng là thế thật, trong sân có khoảngmười cây thường xanh nhưng mầy cây ở giữa đãháo rũ, hình như chết rôi, còn mây cây xungquanh thì vân phát triển bình thường ‘Là do đất ở giữa sân không được màu mỡlắm ư?’ Tỏi tò mò hỏi Anh ta lắc đầu: ‘Đất ở nơi này đều giống nhaucả, sân này rất lớn và cách biệt thự khá xa, khảnăng biệt thự che mất năng cũng không cao lảmnên chỉ có thể chứng minh rằng đất trông nhữngcây thường xanh này không đủ nhiều hoặc là dướiđó có thứ gì khác.” “Hầm ư?” Biệt thự này không có bãi đó xangâm, tính đi tính lại thì chắc chỉ có thế là hầm ngâm.Anh ta nhìn tôi, thoáng im lặng rồi nói: ‘Chắclà căn biệt thự này không cần một cái hãm đếnthế, tôi nghĩ là kho hàng dùng để chứa thứ gì đókhông cho ai biết chăng.” Nghĩ tới quan hệ của Mục Dĩ Thảm và BảoKhôn ở Myanmar, tôi lại bất giác nhìn sang HoäcTôn, nói: “Anh nghĩ xem đó có thể là Kyanitekhông? Trước đó anh ta có quan hệ rât thân thiệnvới Bảo Khôn ở Myanmar, những thứ này đượckiểm soát cực kì nghiêm ngặt ở thủ đỏ, tại saoanh ta lại bán ra ngoài?” Anh ta nhìn tôi, giơ tay lên sờ mũi rồi cạn lờinói: “Trong đầu cô cứ suy nghĩ cái gì thế nhở?Những căn biệt thự lớn thế này đều có một hầmngâm phía dưới, dùng để trú ân, thường thì biệt†hự nào cũng có cả, chỉ là phần lớn được cải tiếnthành bãi đó xe dưới lòng đất thôi.” Bị anh ta gõ đầu xong tôi cũng cạn lời, bĩu môinói: “Nếu thế thì tại sao anh phải nói như thể nóghê gớm lãm vậy, anh nói nên tôi mới suy nghĩnhiều vậy đó chứ, không thì anh bảo tôi phải nghĩcái gì bây giờ? Thật là!” Trở về ghế ngồi, anh ta nhìn tôi và thong thảnói: “Thể nào? Trông cô thể này chäc là bị Mục DĩThâm tóm tới đây nhỉ?” Tôi nhìn anh ta ngồi đó như không có gì xảy rathì hạn hán lời, anh ta đang làm cái gì thể này? “Sao anh nhàn hạ thoải mái thể nhỉ? Chúng tađang bị bắt tới đây đó, anh vân còn hờ hững nhưthế ư? Anh không sợ bị Mục Dĩ Thâm giết ở đây luôn hả? Anh ta ngước mất lên nhìn tôi rồi mở miệng“Chẳng lẽ Mục Dĩ Thâm là kẻ cuồng giết người ư? Ai cũng muốn giết há? Mục Dĩ Thâm muốn lấy thứgì từ cô? Cô không chịu đưa có phải không!”Tôi ngẩn người, sao con người này biết đủ thửchuyện trên đời thế nhở. Tôi mím môi: ‘Không có gì, chỉ là một cái hộpngày xưa bà ngoại để lại cho tôi thôi. Mục DĩThâm muốn tôi đưa nó cho anh ta nhưng tôikhông chịu nên anh ta bắt tôi tới đây, chỉ có thế.” Anh ta cười ha hả nhìn tôi: ‘Có quan trọng không?”Tôi gật đầu: “Khá quan trọng, trong chiếc hộpđó là hợp đồng bà ngoại tôi ký cùng với đất nướcdầu khí, có thể giúp cho nhà họ Mục tranh thủmua được một lượng dầu mỏ khổng lồ trong lúcmức giá sàn đang hạ xuống rất thấp rồi tích trữ lạiđể kiếm khoảng lời khổng lồ.” Anh ta híp mất nhìn tôi, khẽ nhíu mày lạiTrong chuyện này thì tôi nghĩ cô nên đưa choMục Dĩ Thâm, chảng có gì để lưu luyến không nỡcả, đây là một khoảng lời rất lớn nhưng khôngphải nhà họ Mục kiếm mà là cả quốc gia nàykiểm, ích nước lợi dân cả thôi mà cô còn phải bănkhoăn suy nghĩ gì?” “Tôi sẽ đưa chiếc hộp cho nhà họ Mục nhưngkhông phải là Mục Dĩ Thâm!” Tôi lên tiếng, tiếp tụcnói: “Phó Thăng Nam đến thành phố Tân Châu đểđiều tra rõ tất cả những chuyện dơ bẩn Mục DĩThâm từng làm ở đó, khiến anh ta phải trả một cáigiá đất. Người cạnh tranh mua dầu là nhà họ Mụcnhưng gia đình đó không chỉ có môi mình Mục DĩThâm. Chờ đến khi Mục Dĩ Thâm chịu sự trừngphạt thích đáng rồi thì sớm muộn gì tôi cũng giao.chiếc hộp đó ra thôi. Hoäc Tôn khẽ nhíu mày: “Thế nên nguyênnhân cô không muốn đưa cho anh ta là vì đang lomột khi nhà họ Mục hợp tác với các nước TrungĐông thì Mục Dĩ Thâm sẽ trở thành người gópcông lớn, lấp lánh ánh vàng trong mặt người dânnước ta, tới khi đó anh ta sẽ được tầy trăng mọitội loi, dù Phó Thăng Nam có lôi ra bất kì một sailầm nghiêm trọng nào thì chỉ cần Mục Dĩ Thâmtìm cách giải thích thôi người dân sẽ tin tưởng vàtha thứ ngay? Tới cuồi cùng mọi thứ đều có lợicho anh ta?”Tôi gật đâu: ‘Đại khái là như thế” Anh ta khẽ gật đầu, nhìn sang tôi nói: ‘Cô ghétMục Dĩ Thâm đến thế ư? Tôi nghe Âu DươngNoãn nói trước đây hai người từng là nhữngngười bạn rất thân, sao cuối cùng lại trở thành kẻthủ tạo cho nhau những vết thương chồng chất thế này?” Tôi nói mày nói: “Người không cùng chí hướngthì không thể đi cùng đường, suy cho cùng chúngtôi mãi mãi không phải là những người có thể tiếptục đi cùng nhau.” “Thế nên các người mới đuổi tận giết tuyệtanh ấy như thể ư?” Sau lưng có một giọng nóivang lên, tôi thoáng sững sờ và trồng thấy ÂuDương Noãn đã lâu không gặp. Cô ấy khoác chiếcáo lông cáo cực kì sang trọng và nhìn tôi với ánhmất tràn đầy vẻ thất vọng không thể diên tả thànhlời: “Anh ấy đã giao cả thành phố Tân Châu lại chonhà họ Phó các người, anh ấy chẳng làm bất kichuyện gì cả, chỉ quay trở lại thủ đô để trông coinhững thứ thuộc về mình các người cũng khôngchịu buông tha ư?”Cô ấy đến đây từ lúc nào?Đó là cau hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu tôi,nhưng chỉ trong một khoảnh khäc, sau đó tôi nhìncô ấy hỏi: “Sao cậu lại đến thủ đô thế? Sao khônggọi điện thoại báo cho mình hay một tiếng?”€ô ấy nhìn tôi chăm chăm, nói: “Tôi với cậuchẳng có gì để liên lạc với nhau cả, gặp nhau ởđây cũng là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn thôi, tạisao cậu lại xuất hiện ở đây? Không nố trả lạinhững thứ vốn thuộc về nhà họ Mục trong tay câulại cho anh ấy u?” Tôi lại nhíu mày, thứ vốn thuộc về nhà họ Mục ư?“Đồ trong tay tôi không phải là vật sở hữu củanhà họ Mục! Âu Dương Noãn, tuy mình không biếttại sao cậu lại tới thủ đỏ nhưng chäc là trong lòngcậu hiểu rất rõ trong lòng Mục Dĩ Thâm không hềcó cậu, anh ta chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi. Cậunhất định phải dồn mình đến bước đường cùng,cả người đầy vết thương mới chấp nhận sự thật này? Cô ấy hừ lạnh: “Anh ấy có thật lòng với tôi haykhông thì bản thân tôi tự biết, không cần cậu phảiquan tâm tới đâu Thẩm Xuân Hinh! Cậu đưa bảnhợp đồng cậu đang giữ cho anh ấy đi, Mục DĩThâm đang cần thứ đó, tôi biết anh ấy từng làmnhững chuyện có lõi với các cậu nhưng với anh ấythì bản hợp đồng đó chính là thứ cứu mạng. Có lẽđổi với cậu chẳng quan trọng đến thế nhưng nólại cực kì quan trọng và cân thiết với anh ấy, cậukhông thế đưa nó cho anh ấy ư?” Tôi cảm thấy Âu Dương Noãn của bây giờhoàn toàn không biết đâu là phải trái đúng sainữa rồi, tôi lập tức trả lời: ‘Cậu hãy tìm hiếu sựthật rõ ràng hết rồi hãng tìm tới đây nói chuyện vàkhuyên nhủ mình, Âu Dương Noãn, người vớingười chỉ khác nhau một ranh giới mỏng manhmang tên lý trí, nếu nó mất rồi thì chẳng cần phảinói làm gì nữa. Cậu có thể thích Mục Dĩ Thâm, cóthể thật lòng yêu anh ta nhưng cậu không thểđánh mất bản thân mình.