Đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi – Chương 797
Chương 797: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (6) Tôi nhìn anh ta đầy chán ghét: “Anh là ngườikhông dính khói lửa trần gian sao? Đây là lần đầutiên tôi gặp phải một người đàn ông mà ngay cảchút chuyện nhỏ nhặt này cũng không làm đượcđấy, tay nghề của Phó Thắng Nam thật sự còn tốthơn anh nhiều, chẳng trách anh đã lớn tuổi rồi, màcòn không tìm được một người bạn gái ra dáng.” Anh ta bị tôi nói như vậy thì sửng sốt mộtchút, nhìn tôi đầy tủi thân: “Cái gì gọi là tôi đã lớntuổi đã còn không có bạn gái? Tôi là không muốntìm đấy, được chưa? Nếu như muốn tìm thì tôi đãtìm từ lâu rồi, ông đây có nhà, có xe, có tiền đầytài khoản, dáng dấp còn đẹp trai, muốn loại phụnữ nào mà không có? Ngày mai tôi đi tìm bạn gáicho cô xem” Nói rồi, anh ta bưng bát mì trở vềbàn ăn ngồi, lại tỏ vẻ kiêu ngạo, nói thêm: “Cô thậtlà, cũng không phải tất cả mọi người đều giốngnhư Phó Thắng Nam nhà cô đâu” Nhìn anh ta nghĩ ngợi linh tinh, tôi cố nén cười,bưng bát mì nấu xong tới trước mặt anh ta, nhìnanh ta nói: “Tôi nói thật, suốt bao nhiêu năm quaanh thật sự chưa từng gặp được người mình thích sao?” Anh ta sửng sốt một chút, nhìn tôi trả lời: “Cáigì gọi là chưa từng gặp được? Đương nhiên là cóngười tôi thích, nhưng cái chính là những ngườiphụ nữ kia đều không thích hợp để tiến tới hônnhân, người nào người nấy chỉ biết tìm tôi đòi tiền,không có ý nghĩa gì cả, cho nên chỉ thích hợp đểchơi đùa mà thôi, tôi muốn tìm một người phụ nữkhông ham tiền tài của tôi.” Tôi nhìn anh ta, cảm thấy cái quan điểm nàycủa anh ta không đúng cho lắm. Tôi nhìn anh ta,nói: “Anh nghĩ như vậy là không đúng rồi, một côgái, ở một độ tuổi nào đó, điều kiện trước tiên đểcô ấy yêu anh, ngoại trừ yêu vẻ ngoài của anh, côấy nhất định phải có ham muốn tiền tài của anh,nếu không, anh muốn cô ấy không có ham mê,không có yêu cầu gì sao? Nếu như cô ấy ở cùngvới anh, không màng đến tiền bạc của anh, khôngmàng đến con người của anh, vậy thì cô ta còncần cái gì ở anh nữa?” Anh ta thở dài một hơi, nhìn tôi nói: “Cô ấy chỉcần tôi là được rồi chứ sao!” “Có thể cần con người của anh, thế cô ấysống thế nào đây, cô ấy chỉ cần thân thể này củaanh, là có thể sống được sao? Hỏi anh tiền, chứngtỏ là cô ấy ỷ lại vào anh, đương nhiên, bên cạnhanh nhất định sẽ có loại phụ nữ không mở miệng†ìm anh đòi tiền, nhưng mà nhất định là anhkhông hề quý trọng người ta, đúng không?” Anh ta khẽ nhếch khóe môi, hỏi lại tôi: “Làmsao cô biết?” Tôi bĩu môi: “Đương nhiên là tôi biết rồi, loạingười như anh chính là kiểu như vậy, những cô gáichẳng yêu cầu cái gì từ anh, thì căn bản là anhkhông tìm thấy cảm giác thành tựu trên người cô†a, thế là anh lập tức lạnh nhạt với họ, ép người taphải đi, cuối cùng chỉ còn lại những người chủđộng đòi này đòi nọ từ anh. Nhưng những cô gáinày đã đi theo anh lâu rồi, luôn luôn hỏi anh tiền,anh lại cảm thấy người ta chỉ yêu tiền của anh,cho nên anh lại đá họ sang một bên, nói chocùng, còn không phải chính là anh tự tìm đường chết à” Đàn ông đều như thế này, đàn ông cho phụ nữtiền tiêu, nguyên nhân chính đa phần không phảilà vì yêu người phụ nữ này bao nhiêu, mà là vì cóthể cảm thấy tìm được cảm giác thành tựu ở trênngười họ, dù sao, con người ta khi đạt tớitrình độ nhất định, rất nhiều thứ phải dựa vào việcngười bên cạnh ỷ lại mình mới có thể cảm thấyđược bản thân mình có thành tựu. Hoắc Tôn nhìn tôi, híp híp mắt nói: “Vậy còncô thì sao? Phó Thắng Nam cho cô tiền tiêu không?” Tôi gật đầu: “Đương nhiên rồi, hiện giờ tôicũng không có công việc, không tiêu tiền của anhấy thì còn làm thế nào? Anh ấy lại không giốnganh, phòng chứa quần áo của nhà chúng tôi, mỗimột quý có mẫu nào mới, anh ấy đều sẽ mua toànbộ về cho tôi, còn có cả đồ trang sức và túi xách,những vật này, cho dù là những năm trước khichúng tôi vừa mới kết hôn hay là mấy năm anh ấykhông còn yêu tôi như vậy, thì anh ấy đều vẫn duytrì thói quen này như cũ, mặc dù có khả năngnhững bộ đồ này tôi chỉ mặc đến một phần nhỏthôi, nhưng mỗi một quý đều có trang phục mớiđược đưa về, hơn nữa, thẻ đen của anh ấy vẫnluôn ở chỗ này của tôi” Anh ta bĩu môi, lẩm bẩm mấy câu: “Ai mà ỷmình giàu nên vung tay được như Phó ThắngNam vậy chứ, mỗi quý có cả triệu mẫu mã mới,vậy còn chẳng bằng cho những người phụ nữ đómấy trăm triệu, để bọn họ thích mua gì thì tự chọn!” Tôi nhún vai: “Cho nên tôi mới nói anh khônghề giống Phó Thắng Nam mà, tình yêu của anh ấy,luôn luôn thầm lặng nhưng không hề thiếu sự ấmáp, có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy,cũng là cái phúc đời này của tôi” Anh ta cúi đầu ăn mì, mập mờ nói: “Nếu nhưcô là vợ của tôi, tôi cũng làm được như vậy!”Tôi nhíu mày, nhìn anh ta: “Anh nói cái gì cơ?” Anh ta chậm rãi gắp mì lên ăn, nhìn tôi nói:“Tôi nói mì này ăn ngon thật, buổi tối tôi lại muốn ăn nữa” Tôi lườm anh ta một cái, vốn dĩ tôi cũng khôngmuốn ăn lắm, ăn vài miếng thì đứng dậy đi tìmsữa bò trong tủ lạnh uống, đột nhiên Phó ThắngNam gọi điện thoại tới, nói anh đã tìm người giúpviệc đến rồi. Tôi ra ngoài cổng biệt thự đón người, HoắcTôn tiếp tục ăn mì của anh ta.Người giúp việc mới tới là một người phụ nữtrung niên hơn bốn mươi tuổi, rất giản dị, nhìn thấytôi thì chào hỏi, rồi tự giới thiệu, bảo gọi bà ấy làthím Nam, tôi nói đơn giản tình hình ở đây mộtlần, sau khi bà ấy hiểu rồi thì tự mình thu dọn khắpnơi trong biệt thự. Hoắc Tôn ăn xong mì của mình, có lẽ vẫn cònchưa thấy no, nên phần của tôi bỏ đó anh ta cũngăn luôn. Tôi ngẩn người, anh ta lại nhìn tôi nói: “Cônấu ít quá, buổi tối nấu nhiều một chút” Tôi còn có thể nói cái gì được nữa? Chỉ có thểkhẽ gật đầu đồng ý. Buổi chiều không có việc gì làm, đương nhiênlà tôi không cần đến công ty, nhưng chuyện khiếncho tôi ngạc nhiên chính là Mục Dĩ Thâm, anh talại chủ động gọi điện thoại cho tôi, đi thẳng vàovấn đề, muốn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Tôi mím môi, nói qua điện thoại: “Giữa chúng†a không có chuyện gì cần phải thể nhau cả, Tổnggiám đốc Mục, thứ anh muốn không ở chỗ tôi đâu. Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng cườitrầm thấp của anh ta: “Em suy nghĩ nhiều rồi, tôichỉ nghĩ đơn giản là muốn hẹn gặp em ăn mộtbữa cơm mà thôi, Âu Dương Noấn đến thủ đô,các em cũng đã từng là chị em tốt của nhau, côấy tới, em không định ăn một bữa cơm chung vớicô ấy sao?” Tôi luôn cảm thấy những lời người này nóikhông có chút ý tốt nào cả, bèn nhíu mày nói: “Đểhôm nào đó tôi sẽ tự hẹn gặp cô ấy, không quấyrầy hai người ăn cơm với nhau” “Thẩm Xuân Hinh, nghe nói em cho cha mẹcủa Tôn Nhất Thanh thuê một gian phòng trọ,hôm nay tôi cũng hẹn hai người họ đến, bọn họnói muốn cảm ơn em một chút đấy, mời em ănbữa cơm cũng không được sao? Nếu như em từchối, có lẽ hai người họ sẽ cảm thấy hơi khó chịu đấy. Trong lòng tôi lộp bộp một cái, cha mẹ củaTôn Thiên Di, Mục Dĩ Thâm tìm bọn họ làm cái gì?Chẳng lẽ là Tôn Nhất Thanh lại gây ra chuyện gì ởchỗ của Mục Dĩ Thâm rồi? “Mục Dĩ Thâm, bọn họ đều đã là những ngườilớn trên năm mươi tuổi rồi, anh còn muốn làm cáigì nữa?” Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa tìm hiểu rõđược, rốt cuộc thì ranh giới cuối cùng của Mục DĩThâm này là ở chỗ nào. “Tôi cũng không muốn làm gì cả, chỉ là dạo.gần đây khá là rảnh rỗi, muốn đi tìm em ăn bữacơm, uống chút trà thôi. Thẩm Xuân Hinh, em đicùng nhé? Anh tới đón em, hay là em tự mình láixe tới đây?” Tôi cố nén cơn tức giận trong lồng ngực, imlặng một hồi rồi mở miệng nói: “Anh gửi địa chỉ cho tôi!” Đầu kia truyền đến tiếng cười của anh ta: “Haha ha ha! Thẩm Xuân Hinh, em thật đúng là mộtcô gái vô cùng đáng yêu và lương thiện, anh thíchđiểm tốt này của em.” Tôi mím môi, cúp điện thoại, sau đó gọi luôncho Phó Thắng Nam. Điện thoại reo lên vài tiếng chuông chờ, đầukia lập tức bắt máy: “Thẩm Xuân Hinh, sao thế?”“Mục Dĩ Thâm gọi điện thoại cho em, hìnhnhư anh ta tìm đến cha mẹ của Tôn Thiên Di, ÂuDương Noãn cũng bị anh ta đưa tới thủ đô rồi, emkhông biết anh ta có mục đích gì nữa, em đãđồng ý rồi, bên phía anh thế nào rồi?” Đầu kia Phó Thắng Nam hít một hơi thật sâu,mở miệng nói: “Vương Bảo Kỳ biết con gái mình bịđối xử như thế, cảm xúc không được ổn định lắm,thay đổi không ngừng. Dường như Bảo Khôncũng không được bình thường cho lắm, trông anh†a như người bị tiêm thuốc, lúc anh nhìn thấy anh†a, ý thức đã mơ hồ rồi, không có cách nào moiđược thông tin gì từ trong miệng anh ta cả!”