Đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi – Chương 795
Chương 795: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (4) Tình cảm của u Dương Noãn đối với Mục DĩThâm là càng để ý cùng quý trọng, lúc bọn họ cònquen nhau, u Dương Noãn không để ý Mục DĩThâm đến thế, cũng không phải không thể khôngcó Mục Dĩ Thâm, nhưng sau này, qua một thờigian dài, dường như cô đã đặt tất cả cảm xúc củamình lên người Mục Dĩ Thâm rồi, chú ý càng nhiềulà càng để ý nhiều. Điều này thật không sai.Tôi mím môi, không nói lời nào.Hoắc Tôn như đang suy nghĩ gì đó, tôi không hỏi nhiều. Ra khỏi thang máy, nhìn thấy Chu Nhiên Antrong đại sảnh, người phụ nữ này rất đẹp, là cáiloại dù đứng trong đám đông nhưng vẫn khiếnngười khác giật mình ấy, nhìn người đẹp như hạcđứng giữa đám người như gà, tôi lại cảm thấymột người đẹp như cô ta mà không đi làm diễnviên thì thật đáng tiếc, dáng vẻ xinh đẹp này mà ởtrong giới showbiz thì rất khó khiến người ta bỏ qua. “Bà mẹ nó, tiên nữ kìa!”Đương nhiên là Hoắc Tôn cũng chú ý tới ChuNhiên An, không nhịn được mà thở dài.Lôi kéo tôi nói: “Cô ấy là người trong công tycác cô à?” “Đó là Chu Nhiên An, đào từ nước ngoài về,phụ trách nghiên cứu kĩ thuật AI, là quản lý dự án,đồng thời cũng là nhân viên nghiên cứu, là ngườiđẹp có nhan sắc có học thức đó” Tôi nhìn về phíaChu Nhiên An mà nói. Lúc đang nói chuyện, Chu Nhiên An đã nhìnvề phía chúng tôi, cô ta là một người đẹp, là loạicon gái có gì thời trang sành điệu, áo sơ mi trắngquân mỏng màu đen, cộng thêm chiếc sao khoácmàu nâu nhạt, vừa tri thức mà vừa không quêmùa, lại tăng vẻ đẹp cơ thể lên nữa, cho nên mỗikhi cô ta xuất hiện thì luôn khiến mắt người khácthấy như sáng bừng lên. “Cô Thẩm, lâu rồi không gặp, hình như cô gầyđi rồi!” Cô ta thấy tôi, trong tay còn cầm mộtphong bì màu hồng, tôi cười nhẹ, mở miệng nói:“Cô cũng càng ngày càng đẹp ra.” Cô ta cười, ánh mắt rơi xuống người HoắcTôn, nhìn tôi rôi nói: “Anh này là ai thế?”“Hoắc Tôn, tổng giám đốc kiêm chủ tịch Kinhdoanh Quốc tế Ma cao” Tôi mở miệng giới thiệu,ngược lại là chú ý đến chiếc hộp màu đỏ trong tayChu Nhiên An hình như là kẹo cưới.Nghe tôi giới thiệu xong, ánh mắt của cô tahơi sáng lên, sau đó nói: “Chào tổng giám đốcHoắc, tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai như vậy, Hoắctổng đúng là tấm gương sáng ngời cho giới trẻ noi theo!” Chỉ một câu nói đã khiến Hoắc Tôn cười phálên, nhìn cô ta mà nói: “Cô gái này thật biết nóichuyện, cho hỏi em tên gì thế? Rảnh rỗi tôi có thểmời em ăn một bữa cơm được không?” Gương mặt sáng ngời và nụ cười tươi rói củaHoắc Tôn đập vào mắt Chu Nhiên An, nhiệt tình lạidịu dàng, thằng này đang dùng sắc đẹp dụ người ta à? Chu Nhiên An nhìn anh ta, cười nhẹ, mở miệngnói: “Tổng giám đốc Hoắc khách khí quá, tôi làChu Nhiên An, rất hân hạnh được gặp anh, nhưngăn cơm thì không cân thiết đâu, gặp được nhauchính là duyên phận, hy vọng lúc tôi cử hành hônlễ anh vẫn còn ở thủ đô, đến lúc đó, anh nhớ phảitới chúc mừng đó nha!” Nói xong, cô ta lấy một ít kẹo cưới từ trongchiếc hộp màu đỏ trên tay cô ta ra, đặt vào tayHoắc Tôn, còn lấy một tấm thiệp cưới ở trong túira đưa cho Hoắc Tôn, cười nói: “Tới chừng đótổng giám đốc Hoắc nhất định phải đến đó!”Hoắc Tôn sững sờ, cầm kẹo cưới trong tay“Ô” một tiếng.Chu Nhiên An mang một túi kẹo cưới đưa chotôi, sau đó còn đưa thêm một tấm thiệp cưới nữa,nhìn tôi rồi nói: “Cô sẽ chúc phúc cho tôi, đúngkhông? Đến lúc đó, hy vọng là cả cô và tổng giámđốc Phó đều đến, rất hoan nghênh hai người!”Vậy là sắp kết hôn rồi à?Thật khiến tôi có hơi bất ngờTôi cầm lấy thiệp cưới, sửng sốt nói: “Sao côgấp gáp thế? Vội vàng kết hồn” Cô ta cười nhẹ: “Vậy là được rồi, không hẳn lànhanh quá đâu, tôi cũng säp ba mươi rồi, cái tuổinày mà kết hôn thì cũng không có trở ngại gìnhiều, hơn nữa, tôi có thể gặp được một ngườiyêu tồi, thương tôi như thể, coi như là rất maymãn, cho nên, không sớm đâu, tất cả đều vừa hoàn hảo” Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ta,tôi không khỏi nở nụ cười theo, mở miệng nói“Vậy tôi chúc cô tân hôn vui vẻ, đến lúc đó nhấtđịnh chúng tôi sẽ đến đúng giờ” €ô ta cười nhẹ, cảm mấy tấm thiệp cưới đưacho mấy đồng nghiệp khác, tôi và Hoäc Tôn rờikhỏi ông ty, anh ta cứ càm ràm mãi: “Bà mẹ nó,một người đẹp như thế mà lại đi kết hôn, cũngthật là quá đáng, khó khăn lãm mới gặp được mộtcô gái có thể khiến tôi để ý, thật đáng tiếc” Lên xe, tôi nhịn không được liếc anh ta mộtcái: “Anh không thể bình thường một chút à?Mang tình yêu ra làm trò đùa, bộ anh không sợgặp báo ứng sao? Gieo gió gặt bão, chỉ sợ ngàynào đó anh gặp được người phụ nữ mà anh yêuthật lòng, sẽ khiến anh đau khổ không thôi” Anh ta tựa vào thành ghế, động tác thànhthạo, lạnh lùng nói: “Loại phụ nữ mà cô nói ấy,chäc cả đời tôi cũng khó có thể gặp được quá,tính tôi trời sinh tự do phóng khoáng, cả đời nàysẽ không vì một cô gái mà tự trói buộc bản thân đâu” Nhìn bộ dáng tự tin thái quá của anh ta, tôicũng không nhiều lời, mấy chuyện như thế, mấy aicó thể hiểu rõ, đời người dài đăng đăng, tất cảmọi người chờ xem là được Trên đường đi, tôi lái xe, cũng không có cầunào để nói, khi đến nhà xưởng, Hoäc Tôn thu bộdạng công tử bột ấy lại, cùng tôi bước vào nhàxưởng, nhà xưởng của tập đoàn Phó Thiên khôngnhiều lãm, phần lớn đều là dùng công nghệ khoahọc kỹ thuật để sản xuất là chủ yếu, yêu cầu đềulà kỹ thuật cao, cộng thêm hai năm làm việc nữa,cho nên bây giờ nhà xưởng phần lớn đều dùng laođộng máy móc là chính, người trong nhà xưởngkhông nhiều läm, người phụ trách chính ở đây làmột người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi. Vì đã nói trước rồi nên khi chúng tôi vừa bướctới cửa ra vào thì ông ta liền ra đón, thấy tôi vàHoäc Tôn thì ân cần thăm hỏi, sau đó liền dânchúng tôi đi thăm khu làm việc. “Xem ra lô hàng này không thua gì hàng mâucủa bên tập đoàn Phó Thiên cả, mục đích tôi đếnđây là vì muốn nhìn tận mät, sau đó trở về báocáo lại với mây ông nhà họ Hoäc, những thứ nàyđầu không có vấn đề gì, còn hợp đồng thì chúng†a có thể ký ngay lập tức, nhưng mà, tôi có mộtyêu cầu, chính là tôi muốn mang một ít hàng mâuvề trước, như vậy trong cuộc họp hội đồng quản†rị cũng sẽ có sức thuyết phục hơn” Hoäc Tôn nhìn tôi, mở miệng nói: “Không biếtyêu cầu này có ổn không?”Tôi gật đầu: “Được” Những chuyện này Phó Thắng Nam đã sớmnói rõ rồi, tôi không có ý kiến gì, sau đó dân anh tađi xem một vòng nhà xưởng, sau khi trả lời hếtnhững thắc mắc của anh ta thì chúng ta liên cùngnhau rời khỏi nhà xưởng. Lúc đi ra đã là giữa trưa, Hoäc Tôn nhìn tôi“Không định dân tôi đi quanh thủ đỏ chút à? Nhântiện đưa tôi đi thăm thú thủ đô” Tôi nhìn anh ta, mở miệng nói: “Một hồi nữadân anh đi, khách sạn đã chuẩn bị cho anh hết rồi,cần gì thì anh có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽbảo bọn họ làm theo yêu cầu của anh. Anh ta gật đầu, nhìn tôi rồi nói: “Tôi có thếkhông ở khách sạn không?” “Có thể chút” Tôi vịn tay lái, nhẹ nhàng nói“Khách sạn là chuẩn bị cho anh, anh muốn ở haykhông thì tùy anh thôi, buổi tối ở trung tâm thươngmại có không ít quán ăn đêm, đầy gái đẹp và mộtSố ngôi sao tuyến mười tám đều ra ra vào vào ởđó, đương nhiên nếu anh nhất định muốn thì cũngđược, nhưng như vậy có thể sẽ có hơi khó khăn,phải xem bản lĩnh của anh rồi.” Anh ta nhìn tôi, biu môi nói: “Chẳng lẽ hình†ượng tôi trong mắt cô khó coi đến thế hả? Cái gìmà ngồi sao tuyển mười tám, tôi là loại người nàysao? Tôi không muốn ở khách sạn, là vì tôi muốnở nhà của có, hành lý tôi cũng gọi người đưa quađó, nhưng tôi nói này, Phó Thắng Nam nhỏ mọnnhư vậy à? Căn nhà lớn như vậy, tìm một ngườigiúp việc cũng không được sao? Vắng vẻ quá”