Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 765


Đọc truyện Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi – Chương 765

Chương 765: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (6) “Mẹ, có phải bác sĩ đã nói là sau này conkhông thể mang thai nữa đúng không?” Tôi biết rõrôi vẫn còn cố hỏi, thật ra tôi đã có đáp án chocâu hỏi này từ lâu rồi nhưng vẫn không thể kiêmlòng được hỏi ra miệng. Khi đó ở trong bệnh việntôi đã không hỏi, tôi nghĩ rằng biết đâu trên đờinày vẫn còn kỳ tích! Đâu dây bên kia không nói gì cả, yên tĩnh nhưchết lặng. Tôi biết, bà ấy không muốn tôi cảm thấytuyệt vọng nên cuối cùng đã cất tiếng nói: “Conđừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là tử cung của con bịtổn thương thôi. Bây giờ khoa học kỹ thuật nênnền y học phát triển thế này, đến lúc đó hai đứacó thể làm thụ tinh ống nghiệm, không cần phảitạo quá nhiều áp lực cho bản thân mình vì chuyệncon cái như thế. Ngoan, nghe lời mẹ nhé!”Thụ tinh trong ống nghiệm!Tôi nói vào điện thoại: Mẹ, con cúp máytrước nha vì bên này còn chút việc!”Cúp điện thoại xong thì đầu óc tôi bắt đầuloạn cào cào lên, tôi ngước mắt nhìn vê phía đồngcảnh sát, liệu Phó Thắng Nam có đồng ý không? Nghĩ tới đó, tôi bèn mở cửa xuống xe. Đúngnhư những gì Phó Thắng Nam nói, nhiệt độ bâukhông khí ngoài này rất lạnh, gió lạnh cứ thổi qualiên tục và thời tiết này không thích hợp để ra ngoài. Tôi vào đến đồn cảnh sát và nhìn quanh hếtmột vòng nhưng không thấy bóng dáng PhóThắng Nam đâu, đang định lên tiếng hỏi nhưngchưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói thảmthiết vang lên sau song cửa sắt: “Anh Thắng Nam,em không muốn ở trong này đâu! Em không làmgì hết, câu xin anh đừng nhốt em trong này đượckhông, em không làm gì cả!”Mạc Hạnh Nguyên? Tôi đi tới song sắt phòng giam, có người đứngđó trông chừng nên thấy tôi định vào người đó lậptức nhíu mày: “Thưa cô, cô không thể vào đây được!”Tôi cười yếu ớt: “Chồng tôi đang ở trong đó,lúc nãy anh ấy vừa mới vào thôi” Có lẽ là nghe thấy tiếng nên có người mở cửasong sắt từ bên trong, là Phó Thắng Nam. Sắcmặt anh không được đẹp đẽ gì cho cam, trôngthấy tôi anh ấy mới dịu đi phần nào, dịu dàng nói:“Sao thế em? Ngoài này lạnh lẽo, em ra đây làm gì thế?” Tôi nghiêng người nhìn ra sau lưng anh ấy, đólà Mạc Hạnh Nguyên đã thay đổi hoàn toàn nhưmột người khác, nhếch nhác thê thảm: “Mạc HạnhNguyên bị gì thế?” Khi nói những lời đó tôi đã chột dạ lắm, suycho cùng tôi vẫn là người biết rõ tất cả nhữnghành động của cô ta.Quả nhiên, tôi vừa mới hỏi dứt lời thì MạcHành Nguyên đang ngôi trên ghế lập tức đánhmất lý trí: “Thẩm Xuân Hinh, cô bớt đứng đó mèokhóc chuột giả từ bi đi! Cô diễn cũng sâu quá, saokhông đi đóng phim để giành mấy giải thưởng lớnvề cho người ta trầm trồ đi? Tại sao tôi lại ở đây?Bộ cô không biết hả? Tất cả đều do cô hãm hạitôi, tôi chẳng làm bất kì điều gì cả, cô là kẻ độc ác xấu xa!” “Cô câm ngay!” Đó là tiếng hét lớn với sự lạnhgiá và sắc bén, Phó Thắng Nam lên tiếng. MạcHạnh Nguyên bị anh dọa sợ mất mật, mặt mũitrắng bệch không còn một hột máu và chẳng thểthốt câu nào nên lời. Tôi cũng giật mình, tôi chưa bao giờ thấy PhóThắng Nam trong cái vẻ lạnh lùng và đầy hơi thởchết chóc thế này, tim tôi chợt hẫng đi vài nhịp.Anh quá hung hăng nên bầu không khí bỗngchốc trở nên im lặng thật lâu, sau đó anh nhìnMạc Hạnh Nguyên với sự căm ghét và mất kiênnhẫn nói: “Cô chính là người đã lựa chọn conđường của mình, không có ai kề dao lên cổ bắt côphải làm bất kì điều gì cả. Tất cả những thứ phảitrả lại cho cô tôi đã trả hết rồi, tốt nhất là cỏ đừnglợi dụng anh mình để tiếp tục tìm tới tôi nữa vì tôikhông có nghĩa vụ hay trách nhiệm trông nomquản lý cô. Nếu cô đã làm sai thì cứ ngoan ngoãnở đây trả giá cho những gì mình làm, khi nào tỉnhtáo lại rồi thì hãng ra ngoài. Sau này đừng tới làmphiền cuộc sống của tôi nữa vì tôi không có dư.thời gian để dành cho một người không mấy quan trọng như thế!”Lời nói cực kì tàn nhẫn. Hốc mát Mạc Hạnh Nguyên lập tức đỏ ửnglên, cô ta gằn từng chữ: ‘Với anh, em chỉ là một kẻkhông mấy quan trọng và không đáng để anhlãng phí thời gian thôi ư? Phó Thăng Nam nhíu mày, căm ghét nhìn cô†a: “Con người ta hơn loài động vật ở cho biết giữliêm sỉ, biết chừng biết mực nhưng cô chẳng cómột cái quái gì cả. Hôm nay tôi không tới đây đểđón cô mà cũng chẳng thăm nom gì cô cả, tôi chỉtới đây để nói cho cô biết răng sau này dù có xảyra bất kì chuyện gì cũng đừng gọi điện thoại chotói nữa, đừng liên lạc với bất kì một người nào bêncạnh tôi cả. Tất cả những chuyện về cô đềukhông liên quan gỉ tới tôi nữa, sau này phiên côhãy giữ tự trọng!” Tôi chưa thấy Phó Thăng Nam ăn nói dữ dằnvà độc địa thế này bao giờ nên lập tức ngẩn ngơ,Mạc Hạnh Nguyên cũng thế. Cô ta không dám tinnhìn Phó Thăng Nam, có lẽ có ta không ngờ rängPhó Thăng Nam là con người như thế chăng? Mạc Hạnh Nguyên tròn mất há hốc miệngthật lâu không thể bình tĩnh lại được, Phó ThắngNam đã nhanh chóng kéo tôi ra khỏi song sát. Cảnh sát chịu trách nhiệm trong vụ việc nàytheo chúng tôi ra ngoài, cười hỏi Phó Thăng Nam“Anh Thăng Nam, chuyện về cô Hạnh Nguyễn…”“Cứ làm theo nguyên tác và luật pháp nướcnhà, sau này đừng liên lạc với tôi về bất kì chuyệngì liên quan đến cô ta nữa. Lần đầu thì tôi khôngnói, sau này đừng liên lạc với tôi về chuyện của côta nữa, cô ta có sống hay chết gì cũng đừng gọicho tôi!” Khi nói những lời đó, Phó Thắng Namcực kì lạnh lùng và tuyệt tình, khoảnh khắc đó tôiđã tưởng räng anh với Mạc Hạnh Nguyên chỉ làhai người xa lạ chẳng liên quan gì tới nhau. Trên xe, Phó Thăng Nam giơ tay ủ ẩm cho taytôi, hà hơi ấm vào nói: “Tay lạnh thế này rồi, embiết em lớn bao nhiêu tuổi đầu rôi không mà cứcứng đầu không chịu nghe lời thể.’ Tuy nó là những lời trách móc nhưng khi anhnói ra lại không có vẻ khó chịu hãn học gì, tôingước lên nhìn anh và cười hiền: “Không phải, lúcnãy em đột nhiên nghĩ tới một chuyện, muốn nóingay cho anh biết nên mới vào đó. Có điều emkhông ngờ người trong đó lại là Mạc Hạnh Nguyên!” Nếu biết có có ta thì tôi đã chẳng chạy vào đểcô ta măng cho sướng miệng thể rồi.Tay tôi bị anh để lên bụng, tôi tròn mắt nhìnanh, sao cách con người này làm ấm tay chongười ta lại kì quái thể này được nhỉ. Thấy tôi ngốc nghếch nhìn mình, Phó ThăngNam cười nói: “Ẩm không em?Có thế mà cũng hỏi, cảm giác sờ vào bụnganh thích thật, ấm áp đến lạ. Dù chúng tỏi đã là vợchồng nhiêu năm nhưng tôi cứ thấy ngượng ngùng thế nào ấy. Anh ấy nhìn tôi, dịu dàng nói: “Lúc nãy em tínhnói chuyện gì với anh thế? Có chuyện gì vui lãm à?” Thấy anh ấy nhìn tôi với vẻ chờ mong tôi lạichợt ngấn ngơ, tôi đọc đi đọc lại những lời địnhnói trong đầu, thoáng chần chừ rồi nhìn anh ấyhỏi: “Chờ tới khi hôn lễ của Hồ Diệp kết thúc rồianh theo em đến gặp bác sĩ được không?” Anh không kịp phản ứng, căng thăng hỏi: “Saothế em? Em phải phải chuyện gì rôi hả? Thấy khó chịu ở đầu ư?” Tôi lac đầu: “Không phải, em… Em chỉ tới đóđế khám sức khỏe tôi, anh luôn miệng nói emphải chăm sóc bản thân mình rồi nghỉ ngơi thật tốt mà?”Anh thoáng sững sờ rồi cười nói: “Được! Tay tôi đã ấm hơn rất nhiều bèn rút ra khỏibụng anh, Phó Thăng Nam nhíu mày hỏi: ‘Sao thế?Tôi cười đáp: “Nó đã ấm lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!Chúng tôi không thể ngồi đây mãi không chịu đi được!Phó Thăng Nam cười khởi động xe.Tôi ngăm nhìn những ngôi nhà lấp lánh ánhđèn lướt qua khung cửa số, cuối cùng tôi vânkhông nói ra chuyện thụ tỉnh trong ống nghiệm vớianh. Chúng tỏi đã ở bên nhau bao năm nay, tất cảnhững gì phải trải qua chúng tôi đều bước qua hếtrồi, may mãn là chúng tôi được gặp nhau. Con cáichỉ là chuyện dệt hoa trên gấm mà thôi, gặp phảinhiều chuyện không may thể này khiến tôi chẳngcòn đủ cam đảm mang thai thêm lần nào nữa,hay có thể nói là tôi hoàn toàn không muốn mìnhcó thể mang thai nên mới nghĩ tới chuyện thụ tỉnh†rong ống nghiệm. Nghĩ thế, tôi lại thấy buôn cười. Đó giờ tôichưa bao giờ nghĩ mình sẽ quan tâm đến chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.