Đọc truyện Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? – Chương 37
TL chẳng phải nơi Ngô Ngọc Thái làm việc hay sao? Hình như anh ta còn là giám đốc bệnh viện đó nữa kìa. Nếu bây giờ bị người ta thu mua thì thế nào? Có khi nào sẽ bị giáng chức, bị đuổi việc, lang thang đầu đường xó chợ đợi cô nhặt về chăm nuôi.. hay không?
Hờ, dĩ nhiên là không rồi!
Hạ Lam chỉ đang đói quá nên cuồng dâm sinh hoang tưởng tí thôi. Cô lướt xuống nội dung phía dưới, cẩn thận nghiền ngẫm chuyện này.
ML là tập đoàn nổi danh phía nam. Nơi này có một tổng giám đốc thần bí và tài giỏi, chỉ với vài triệu ban đầu mà người đó có khả năng biến nó thành một trong ba cái đầu rồng, kéo theo sự phát triển kinh tế cả một quốc gia. ML chuyên thu mua các hệ thống bệnh viện có vốn đầu tư nửa nhà nước sau đó thoái vốn dần và biến nó thành sở hữu tư nhân. Quá trình này tất nhiên gặp rất nhiều khó khăn, ấy vậy mà họ có thể thoải mái làm được. Điều này chứng tỏ, căn cơ phía sau của chủ tịch thần bí kia rất vững!
Thời gian này ML chỉ chăm chú đầu tư khu vực phía Nam, ấy vậy mà lần này ra tay một cái liền ôm cả chuỗi bệnh viện TL, một trong những bệnh viện có tiếng ở cả miền Bắc và trong nước.
Nơi này có rất nhiều bác sĩ giỏi, nhưng khoa giỏi nhất và tập trung nhiều bác sĩ tốt nhất chính là tim mạch. Cách đây ba năm, chính TL đã thực hiện được ca phẫu thuật phức tạp ghép tim cho một bệnh nhi bị bệnh bẩm sinh. Chính từ vụ này mà tiếng vang của TL dội khắp mấy phương. Người bệnh nào không may mắc phải những chứng liên quan đến tim mạch đều hi vọng được chữa trị ở đây cả..
ML thu mua TL tất nhiên sẽ tìm cách khiến nó càng vang danh hơn nữa. Khoa tim mạch vốn đã nổi tiếng, nên chắc chắn họ sẽ khiến nó càng lúc càng sáng chói, giống như một thương hiệu. Đổ tiền vào giúp khoa tim mạch nghiên cứu, tìm thêm nhân tài, mua những máy móc kĩ thuật tối tân nhất.. Đúng là sẽ mở ra cho bệnh nhân tim mạch một con đường sáng.
Hạ Lam im lặng nghiền ngẫm, cơ hội này kiểu gì cũng giống như bàn tay vàng sắp xếp sẵn cho nam chính vậy. Cậu ta quả nhiên là đứa con của số phận.. chán không sao, đến khi Văn Minh 18- đủ tuổi phẫu thuật một phát, lập tức có hi vọng!
Cô có nên thay cậu ta tìm hiểu một chút về chuyện này không nhỉ? Tiện thể giả bộ tìm gặp Ngọc Thái kia.. cọ xát để tìm hiểu một chút!
Hạ Lam ngẩn người sau đó vươn tay tự vả mặt một phát thật mạnh!
Giờ nào rồi mà cô còn nghĩ tới chuyện này chứ? Nhưng quả thật nếu không làm rõ thân phận của vị bác sĩ kia cô sẽ day dứt chết mất!
Đúng đấy, Hạ Lam chỉ thắc mắc thân phận thật sự của anh ta mà thôi. Sau khi tìm hiểu xong rồi cô sẽ không dây dưa dính dáng gì đến anh ta nữa. Trừ khi anh ta chính là Đăng Khoa!
Hơ, mẹ kiếp!
Mình thiếu dứt khoát thế này từ bao giờ? Vì một tên đàn ông mà không còn là chính mình nữa.. Chẹp, hình như là từ năm năm về trước lận. Ngay khi gặp mặt Trần Đăng Khoa ở trường, tâm của cô đã không còn sự kiên định vững vàng ấy nữa.
Nhưng mà này Hạ Lam… cô ngu ngốc trong vô vọng năm năm còn chưa đủ hay sao? Giờ này vẫn còn muốn tiếp tục chìm trong bãi lầy đơn phương đó?
Vì lẽ gì vận mệnh lại thích trêu đùa cô thế này chứ? Thế giới trước Hạ Lam không nắm được tâm Đăng Khoa, thế giới này số phận lập tức cho cô gặp lại một “Đăng Khoa” khác.. Điều này khiến cô không tự chủ được mà nghi hoặc, có phải ông trời muốn cho cô thêm một cơ hội nữa hay không? Có phải không?
Hạ Lam thở dài thườn thượt, danh bạ vẫn lưu số của MR.H, nhưng anh ta lúc này lại yên ắng vô cùng. Cũng đúng thôi, điều tra một đống việc như vậy làm sao xong được trong một ngày chứ? Mặc dù H nói sẽ liên hệ sớm với cô, nhưng sớm là bao giờ, anh ta có hiểu lúc này Hạ Lam sốt ruột tới mức nào hay không hả?
“Cô vào ăn sáng đi!” Đúng lúc này bác gái cũng đi từ trong nhà ra, vừa lau tay vào tạp dề vừa thân mật gọi “Cậu Minh nói chút nữa sẽ về qua nhà ăn trưa..”
“Vâng, cháu tới ngay!” Hạ Lam lướt qua tin tức cuối cùng, chiều tối nay có một hội nghị của TL tổ chức ở thành phố này. Khi nãy bác gái nói hôm nay cậu ta phải đi dự hội nghị, có khi nào là cái này không ta?
Dưng mà cậu ta kinh doanh hàng ăn liên quái qué gì tới mảng bệnh viện đâu? Chả lẽ là tuyên truyền an toàn vệ sinh thực phẩm?
Ầy, một ngày ngàn cái hội nghị hội họp các kiểu, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Dù sao chuyện lịch trình một ngày của cậu ta thế nào cũng chẳng có can hệ gì tới cô hết.
Hạ Lam ôm suy tính ngổn ngang trong lòng, cuối cùng quyết định vứt tất, đi tắm và ăn sáng!
Bác gái đứng cạnh bàn nhìn cô ăn một cách thỏa mãn sau đó chạy đi hoàn thành công việc hằng ngày của mình. Cô nhún vai nhanh chóng dọn dẹp đồ ăn trên bàn, sau khi ăn uống xong xuôi liền ôm bát đũa bẩn đến bên bồn. Cô chống tay, mở điện thoại xem xét lại bản đồ du lịch một lượt. Tiện tay đánh dấu vài điểm gần nhà của Văn Minh, Hạ Lam lên kế hoạch và sắp xếp lại đồ đạc dự tính hôm nay sẽ đi thăm quan hết một lượt mấy chỗ này!
Cô huýt sáo vui vẻ vừa dọn đồ ăn vào túi vừa lấy ra một chút tiền lẻ. Hạ Lam biết lái xe nhưng tài khoản eo hẹp của cô chưa cho phép cô mua loại phương tiện đắt giá này. Mượn bên ngoài hoặc nhờ vả Văn Minh cô lại không muốn, thế nên cũng chỉ còn cách đi xe bus hoặc taxi!
Cũng may các điểm đặc biệt đều có xe thường xuyên chạy qua lại. Hôm nay cũng chưa phải ngày nghỉ nên người đi chơi không nhiều. Cô nhất định có thể thoải mái thăm quan, chẳng cần lo lắng chen chúc với ai hết!
“Trốn chồng đi chơi có khác..” Vừa bước nửa chân ra cửa đã bị một tiếng nói trầm lạnh đánh bật lại phía sau. Hạ Lam vô thức lui hai bước, nhếch môi nhìn về phía Văn Minh đang dùng gương mặt bắt gian tại giường mà săm soi cô “..Hớn ha hớn hở, thích quá nhỉ?”
“Tất nhiên đi chơi phải thích!” Hạ Lam bĩu môi, Văn Minh đúng là ra ngoài làm việc từ sớm thật. Trên người cậu ta là một thân vest đen thẳng thớm, áo sơ mi trắng không chút bụi trần và mái tóc được vuốt keo cẩn thận.
Ừ, đẹp trai thiệt, đã thế còn rất có dáng công tử nhà giàu chứ. Bảo sao gái quanh đây cô nào cô nấy yêu đến điên cuồng “Cậu thế nào? Có muốn đi không?”
“Không được, tôi rất bận!” Cậu ta nghiêm mặt, đưa tay chặn ngang cửa, che lấp khoảng trống ít ỏi còn lại. Hạ Lam vốn tính lách qua Văn Minh mà đi, ai dè cậu ta lại chơi trò này. Mặc dù nách bạn Minh thơm, nhưng cô không thể ném bỏ tự tôn của người lùn mà chui qua nách cậu ta được!
Cô là con nhà võ học!
Tự tôn của cô cao bằng giời có được hay không?
“Cầu xin tôi đi, biết đâu tôi lại miễn cưỡng bỏ chút thời gian đi với cô!”
“Khỉ gì vậy?” Hạ Lam không nhịn được lườm qua. Trịnh Văn Minh, cậu nghĩ cậu là trai 18 đấy à mà đùa kiểu nhạt thếch ý?
Ớ hớ, mà hình như cậu ta đúng là trai 18 còn gì!
Mẹ ơi, ở cạnh bị cậu ta áp bức lâu ngày, suýt nữa Hạ Lam quên mất tên này chỉ là thằng nhóc con kém cô ba tuổi!
“Không đi thì phén cho tôi đi! Làm như đây báu lắm..”
“Ok thì đi!” Nào ngờ lúc cô bĩu môi khinh bỉ, Minh M lại mặt dày cướp đoạt túi xách trên tay cô “Muốn tới đâu trước?”
“Cậu đòi cầu xin cơ mà?”
“Ánh mắt của cô vừa nói câu đó rồi!”
“Cái gì?”
“Ánh mắt! Bốc lửa luôn! Tôi mà không đi tối nay vợ tôi cho ngủ đất mất!”
“Cút..”
“A, cô cậu đi vui vẻ! Trời ơi, tôi cũng muốn trẻ lại!”
*
Minh Mặt Dày làm như mình não cá trí nhớ chỉ có ba giây. Cậu ta mặc kệ Hạ Lam trêu đùa, cứ bình tĩnh và ung dung xoay người lái xe. Rất nhanh quả siêu xe ác chiến cực kì gây sự chú ý của cậu ta đã lao ra đường, chỉ mất một vòng cua nhỏ đã đi tới điểm tham quan đầu tiên: Một cây cầu.
Cầu này dĩ nhiên không phải cầu thường. Nó được xây dựng cách đây gần 300 năm, vắt ngang qua dòng sông H nổi danh thơ mộng. Cây cầu này chính là chứng tích của mấy cuộc chiến tranh trường kì. Hơn nữa ngay từ thời gian mới xây dựng nó đã mang theo trên mình một câu chuyện cực li kì!
Đại loại là thế này..
Anh A yêu chị B nhưng anh A phải lên đường ra trận. Anh A chị B chia tay trên cầu, anh nắm lấy tay chị hẹn non thề biển, cách mạng thành công nhất định trở về.
Quả nhiên sau mấy năm chiến đấu, đất nước cũng giành được độc lập. Anh A mặc dù trải qua nhiều sóng gió, thương tật vĩnh viễn không ít nhưng vẫn toàn mạng trở về. Chị B ở nhà cũng trải qua đau thương mòn mỏi, mặc kệ bị chửi gái ế lỡ thì vẫn cố đợi anh A. Ngày ngày chị lên cầu đứng chờ bóng dáng người xa. Chờ mòn chờ mỏi cũng đến ngày anh về.
Thế nhưng, đau đớn thay, lúc anh về cũng chính là ngày địch quyết định thả phát bom cuối trước khi ra đi. Ngay lúc anh chị nắm được tay nhau trên cầu thì.. bùm một tiếng, cây cầu gãy đôi, thân xác hai người chia lìa hai ngả, chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt lấy nhau.
Tương truyền rằng hai người này luôn tiếc hận vì yêu mà chưa trọn nên không thể siêu thoát. Họ quyết định nắm tay nhau ở lại thế gian hưởng thụ cuộc sống đôi lứa vui vầy không cần lo lắng sống chết. Chính vì vậy mà đôi tình nhân nào tới cầu này, thành tâm cầu khấn nhất định sẽ được ở cạnh nhau vĩnh viễn!
“Ồ, thú zị quá ta!” Hạ Lam gật gù đọc hết phần giới thiệu, gương mặt nhỏ không nhịn được tươi hơn mấy phần. Dù sao cô cũng mới 21 tuổi, mê tín chuyện tình cảm cũng rất chi là bình thường! “Cậu dẫn bao nhiêu cô tới đây thề nguyền rồi hả Minh cute? Chỗ này gần nhà cậu quá mà!”
“Truyền miệng mà thôi, tính chân thực không cao!” Cậu ta không ngần ngại đánh gãy ảo tưởng trong lòng Hạ Lam. Vừa dừng xe xuống, Văn Minh vươn tay tháo vest và cà vạt vứt lại trên xe. Mái tóc đen ngắn cũng bị vuốt lại một cách tùy ý. Lập tức hình tượng Minh nghiêm túc biến mất, thay vào đó chính là Minh mặt dày hahahah~ “Cái này ấy mà, chỉ lừa được đám con nít!”
“Cậu nói cái gì hả?” Hạ Lam hầm hừ nổi nóng nhưng cũng vẫn theo chân Văn Minh xuống khỏi xe, đi tới bên cây cầu.
Nào ngờ điều cậu ta nói hoàn toàn đúng, nơi này tuy đông người, thế nhưng tuyệt đối không có người lớn tuổi. Đa phần đều là tụi nhóc choai choai hoặc bằng cô là cùng..
“Mặc đồng phục? Trường nào cho đi thăm quan dã ngoại hôm nay à? Đen đủi thật!”
“Không muốn chen lấn chỉ có đường lên núi!” Cậu ta nhét hai tay vào túi quần, kiêu ngạo sải bước. Nào ngờ mới đi được hai bước chân, Văn Minh đã để lộ khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu cun cút quay lại đứng sau mông cô, còn cẩn thận nắm lấy góc áo của cô nữa chứ!
Ồ mố, đại ca, anh định diễn cho ai xem vậy?
“Lần này cô đúng, đen đủi thật!”
Không đợi não Hạ Lam xoắn lên vì suy luận quá lâu. Bên đám đông trẻ con xuất hiện một bóng hồng quen thuộc. Bóng hồng ấy chậm rãi di chuyển, gương mặt xinh đẹp cao ngạo vênh 90 độ song song với giời, thể hiện thái độ ta chẳng nhìn ai vừa mắt. Giống như một thước phim quay chậm, bóng hồng từ từ chặn ngang đường đi của hai người, một cánh tay chống hông, cánh tay còn lại bó bột nên buông thõng bên cạnh. Miệng nhếch lên thành một vòng cung tuyệt mỹ, bóng hồng dịu dàng hỏi thăm: “Ai go~ Anh chị lớn nhà tui nè mọi người ơi!!! Hôm qua bị tung clip xếch, hôm nay đã vui vẻ đi thăm quan… Người gì đâu mặt dày còn hơn tường thành!”