Bạn đang đọc Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời – Chương 83
Nếu như hôm nay không có Hoàng Sơn bên cạnh giải thích thì người bị đánh sông dở chết dở chính là Hàn Nhi rồi.
Tống Mỹ Nhân không muốn đánh người không có tội, chỉ vì nghe lời xúi dục của Vi Vi mà năm lần bảy lượt ra tay tàn nhẫn với đứa người ở mới tới.
Chắc hẳn lúc đó con khốn Vi Vi đang rất vui mừng vì lừa được Tống Mỹ Nhân.
Nghĩ tới đây máu điên trong người cô ta lại sục sôi lên, cố gảng vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay lực lưỡng của đám gia nhân để lao tới chỗ Vi Vi.
“Có gì bình tĩnh nói, thân là đại tiểu thư của Tống gia mà lại cư xử như vậy sao? Còn đòi giết người ta nữa.
Cô coi như vậy có được hay không?”
Quản gia già gõ gậy xuống đất ra uy, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào Tống Mỹ Nhân, giọng nói có phân cứng rắn, giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ cách cư xử vậy đó.
“Có gì không được? Giết chết nó rồi đem xác vứt ra ngoài cho cá ăn thịt, con khốn này không được phép sống ở đây nữa.
Bà biết nó lừa tôi bao nhiêu lần rồi không?”
“Giết người? Cô nói dễ nghe như vậy sao? Cô có bản lĩnh giết người thì tôi sẽ phi tang xác cho cô.
Dừng lại ở đây được rồi”
Quản gia già hừ lạnh một cái, bà ta chán nHàn Nhin Tống Mỹ Nhân không kiểm soát được bản thân mà phát rồ lên như một bà điên.
Còn dám mở miệng nói giết người.
Có cho cô ta mười lá gan cũng không dám làm chuyện tày trời như thế.
Thở dài một cái, bà ta ra lệnh cho đám gia nhân: “Đưa tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi, mọi chuyện ở đây để ta giải quyết”Ngay lập tức Tống Mỹ Nhân được hai người đàn ông lực lưỡng hộ tống rời đi.
Tuy vẫn chưa hả giận nhưng quản gia già đã làm cô ta mất hứng, Tống Mỹ Nhân không muốn quậy phá thêm nữa.
Cô ta vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, thấy Vi Vi thân tàn ma dại nằm bất động dưới bùn đất mới hả dạ rời đi.
Quản gia già mang một xô nước lạnh tới tạt thẳng vào cơ thế đang nằm dưới đất.
Ngay lập tức cơ thể của Vi Vi rùng mình lên một cái, cô ta mở he hé mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh, liếc thấy ánh mắt nghiêm nghị của quản gia già đang trừng mắt nhìn mình, cô ta khiếp sợ quá đành nhắm tịt mắt lại như chưa nhìn thấy gì.
“Mở to con mắt đó ra mà nhìn, còn dám nhằm coi chừng tôi móc mắt cô ra”
Ai nói thì có thể không tin chứ quản gia mà đã nói thì chắc chắn dám làm, nhìn vào địa vị của bà ta ở Tống gia liền có thể hiểu được, để trụ vững ở đây suốt mấy chục năm thì chắc chắn không phải là người bình thường, ngay cả Tống Mỹ Nhân cũng phải kiêng nể vài phần.
Vi Vi tuyệt đối không dám cãi nửa lời, vội vàng ngồi bật dậy rồi la oai oái.
“Tôi mở tôi mở, xin đừng móc mắt của tôi.
”
Bộ dạng người không ra người, ngợm chả ra ngợm khiến cho bà ta càng thêm chán ghét, bà ta không ngờ rằng Vi Vi vốn là một người ở trung thành và giỏi giang, luôn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao mà bây giờ lại bị đánh tới mức sống dở chết dở với cái lý do rất chỉ là nhảm nhí.
Tội ghen ăn tức ở với người khác lại còn mượn chính tay của chủ nhà thì đúng là tội tày đình không thể tha thứ được.
Vi Vi cũng cảm thấy có điều gì không lành liền lập tức lết tới chỗ đứng của quản gia, ôm chân bà ta rồi gào khóc thảm thiết, vừa nói vừa nấc cụt khiến cho câu văn đứt quãng không hoàn chỉnh.
.