Bạn đang đọc Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời – Chương 19: Tôi Muốn Ăn Cơm Do Chính Tay Cô Nấu
Cốc cốc cốc.
Hàn Nhi nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, sau đó yên lặng lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Tống Vu Quân không lên tiếng cũng không phản hồi lại, điều này càng làm cho Hàn Nhi trở nên căng thẳng.
Cô cố gắng lấy hết sức bình tĩnh tiếp tục gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
“Ai đó?”
Giọng nói của Tống Vu Quân có chút khó chịu, giống như không muốn tiếp xúc với bất cứ ai cả.
“Tôi đem cơm lên cho cậu ạ.
Cậu cho phép tôi vào được không?”
“Cút”
Vừa nói dứt câu, Tống Vu Quân liên nói vọng ra, giọng nói như hổ gầm rất đáng sợ, sau đó tiếng vỡ vụn của đồ đạc lại vang lên.
Không biết Tống Vu Quân đang giận gì nữa.
Hàn Nhi cũng không dám ho he nhiều, cô đặt khay đồ ăn dưới sàn rồi dịu dàng nói.
“Cậu nhớ ăn uống đầy đủ nhé, mặc dù tôi biết tôi không có tư cách gì để nói nhưng vẫn cảm ơn cậu chủ đã cho tôi một công việc đàng hoàng để mưu sinh.
”
Hàn Nhi vừa chuẩn bị quay người rời đi thì trong phòng có động tĩnh.
Tống Vu Quân lạnh nhạt lên tiếng.
“Vào đi”
Câu nói này khiến cho Hàn Nhi khựng người lại trong phút chốc, gương mặt có chút vui vẻ bê khay thức ăn vào trong.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Hàn Nhi bị khung cảnh trong phòng dọa cho sợ ngây người.
Đồ đạc thì đổ vỡ, tài liệu thì rơi lung tung khắp phòng, bên góc trái còn có vài mảnh vỡ, chứng tỏ vừa có thứ gì bị ném vào đấy.
Trên tường cũng loang lổ vết đỏ nhàn nhạt của rượu.
Tống Vu Quân ngôi thẫn thờ trên ghế lớn, sự mệt mỏi hẳn rõ trên khuôn mặt điển trai của anh chàng.
“Cậu…cậu chủ…cậu không sao chứ?”
Hàn Nhi đứng im như tượng ở cửa phòng, không dám nhúc nhích thêm một chút nào vì sợ làm phật ý của Tống Vu Quân.
Tâm trạng bây giờ của Hàn Nhi không phải là hoảng sợ khi thấy cảnh tượng này, mà là sự xót thương.
Vốn dĩ cuộc cäi vã vừa rồi của Tống Vu Quân với ông chủ đã vô tình bị cô nghe thấy…
Hóa ra không phải cứ là con nhà giàu, có quyền thế đều có cuộc sống thoải mái.
Nhìn gương mặt tiều tụy mệt mỏi của Tống Vu Quân mà Hàn Nhi cầm lòng không được.
Cô mau gạt đi nỗi sợ trong lòng, nhanh chân tiến về phía Tống Vu Quân.
Đặt khay đồ ăn lên bản, Hàn Nhì lí nhí nói.
“Tôi biết rằng cậu không vui, nhưng hãy ăn chút gì đi chứ, phải khỏe mạnh thì mới có sức chiến đấu.
”
Nghe tới đây, Tống Vu Quân từ từ hạ cánh tay xuống, ánh mắt mờ nhạt nhìn Hàn Nhi rồi lên tiếng.
“Cô không thấy sợ tôi sao?”
“Tại sao phải sợ? Tôi thấy cậu chủ là một người tốt mà”
“Tốt? Cô thấy tôi tốt chỗ nào?”
Tống Vu Quân khó hiểu nhìn Hàn Nhi, kể từ khi anh ta nắm quyền được vị trí chủ chốt trong gia tộc thì không ai là không sợ Tống Vu Quân, ngoại trừ Tống Hùng Anh ra thì không ai dám lên mặt phách lối, ra lệnh cho Tống Vu Quân làm bất cứ việc gì, ngay cả đứa em gái cùng cha khác mẹ cũng phải kiêng nể vài phần.
Tính cách của Tống Vu Quân cũng càng ngày càng thay đổi, trở thành một người khó tính và ưa bạo lực, thế nên mọi người đều nhìn anh ta mà ánh mắt sợ sệt.
Vậy mà cô gái này lại cho rằng anh là một người tốt? Có lầm không vậy nhỉ? “Cậu chủ giúp đỡ tôi lúc khó khăn, cho tôi một công việc với chỗ ở ổn định.
Như vậy không phải là người tốt hay sao?”
Hàn Nhi vừa nói vừa chớp chớp mắt nhìn Tống Vu Quân, dáng vẻ này lại khiến cho tim ai đó đập thình thịch liên hồi.
Tống Vu Quân đơ người trong giây lát, cái thứ cảm xúc ấm áp từ đâu chảy tới lấp đầy vết thương lòng của anh.
Không hiểu vì sao mỗi khi tiếp xúc với Hàn Nhi, Tống Vu Quân lại có cảm giác dễ chịu này.
Rốt cuộc là cô gái này ngây thơ như vậy sao? “Cậu chủ, cậu nghe tôi nói gì không?”
Hàn Nhi thắc mắc khi thấy Tống Vu Quân cứ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, không hiểu cậu chủ đang nghĩ gì nữa.
Tống Vu Quân bị câu nói của Hàn Nhi làm cho giật mình, anh lấy tay xoa xoa thái dương, hành động này đương nhiên đã bị Hàn Nhi nhìn thấy, cô gái nhỏ nhẹ nói tiếp.
“Cậu chủ mệt mỏi lắm đúng không? Vậy để tôi mát xa cho cậu nhé, mặc dù tay nghê không cao nhưng cũng không tới nỗi quá tệ.
”
“Không cần đâu.
”
Tống Vu Quân không quen với sự chăm sóc nhiệt tình của Hàn Nhi nên lập tức từ chối.
Cô gái này có cần phải nhiệt tình quá mức hay không? Trước giờ không một ai để ý tới cảm xúc của Tống Vu Quân, không để tâm rằng anh có đang mệt mỏi hay đang vui vẻ, họ chỉ thích làm theo ý của bản thân.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái ngây thơ trong sáng đối xử tốt với Tống Vu Quân như vây.
Anh cảm thấy có điều gì đó không thật.
“Nếu vậy thì tôi không làm phiền cậu chủ nghỉ ngơi nữa.
Cậu chủ dùng bữa rồi nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đảm bảo trước khi ăn xong căn phòng sẽ được dọn gọn gàng.
”
Nói xong, cô nhanh nhảu vén tay áo lên cao, tay cầm chổi chuẩn bị dọn dẹp căn phòng bừa bộn của Tống Vu Quân.
Tống Vu Quân nhìn lướt qua Hàn Nhi, sau đó nhìn đĩa beefsteak nghi ngút khói trên bàn rồi nói.
“Không cần dọn dẹp, công việc đó để cho người hầu làm.
”
Hàn Nhi ngây người trong giây lát, dùng tay chỉ vào mặt mình rồi ngơ ngác nói.
“Thưa cậu chủ, tôi cũng là người hầu mà”
Tống Vu Quân có chút chột dạ, sau đó đánh trống lảng.
“Đồ ăn sắp nguội rồi, cô lại ăn đi”
“Đây là đồ ăn của cậu chủ, tôi không dám ăn đâu ạ.
”
Tống Vu Quân ngôi xuống bàn xử lý tập tài liệu, giọng nói trầm ấm có chút cảm xúc, anh ta nói.
“Tôi không muốn ăn thứ đó, cái tôi muốn ăn là đồ do chính tay cô nấu.
Cô tên là Hàn Nhi đúng không?”
“Dạ vâng.
”
Hàn Nhi không ngần ngại mà gật đầu cái rụp, sau đó mau chóng buông chổi chạy tới ăn đồ ăn của Tống Vu Quân.
Từ thời cha sanh mẹ đẻ tới giờ, Hàn Nhi chưa được ăn món nào vừa ngon vừa sang chảnh như này đâu.
Miếng thịt được tẩm ướp gia vị đậm đà, cắn một miếng mà như muốn tan ra trong miệng.
Hàn Nhi vẫn không hiểu được, món ngon như thế mà cậu chủ không chịu ăn, lại muốn ăn món do chính tay cô nấu là sao? Tay nghề của cô làm sao có thể so sánh với đầu bếp năm sao trong căn nhà này chứ.
Mặc dù vùi đầu trong đống tài liệu chất chông như núi, Tống Vu Quân vẫn nhìn thấy được vẻ mặt hạnh phúc của Hàn Nhi khi được ăn ngon, đôi mặt to tròn cười híp lại rất thỏa mãn.
Vừa rồi Tống Vu Quân có nghe thấy tiếng bụng của Hàn Nhi đánh trống loạn xạ.
Vừa hay anh cũng không muốn ăn, Tống Vu Quân nhớ mùi vị thức ăn do Hàn Nhi nấu là sự thật.
Tuy không ngon bằng đầu bếp nhưng nó lại mang cho Tống Vu Quân loại cảm giác ấm áp mà trước nay anh chưa từng cảm nhận.
Khác hẳn với thứ thức ăn lạnh nhạt tình cảm của Tống gia.
Hàn Nhi vô tư không hay biết mọi hành động của mình đều đã bị người khác nhìn thấy.
Vi Vi đứng lấp ló phía xa cánh cửa đã nhìn thấy mọi chuyện, nhất là việc Hàn Nhi dám cả gan ăn thức ăn của cậu chủ.
Lại còn được ngôi trên bàn mà ăn nữa chứ.
Đây vốn dĩ không phải là thứ mà một con hầu nên làm.
Được rồi, cô ta sẽ làm cho Hàn Nhi xấu hổ trước mặt mọi người.
Ma mới mà bày đặt lên mặt với ma cũ, dám giở trò láo toét như thế này thì cân phải được dạy dỗ một cách đàng hoàng.
.