Tổng Tài Ngang Hơn Cua

Chương 23


Bạn đang đọc Tổng Tài Ngang Hơn Cua – Chương 23

Hà Thu Nhiên hoang mang không biết Bàng Sĩ Bân đang nói gì, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe anh bắt đầu la mắng. “Đi! Còn đứng ì ra đó làm gì? Tôi cũng không phải mời cô đến đây để đứng dòm ngó thiên hạ đâu!”
Dứt lời, Bàng Sĩ Bân mặt mày đen xì đi thẳng tới chỗ đậu xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
Con cua này lại làm sao vậy? Mới trễ có mấy phút thôi mà, làm gì nổi điên chửi người chứ, ai chọc giận anh ta sao? Chắc là vì công ty nhiều việc nên tâm trạng mới bực bội như thế, Hà Thu Nhiên tuy cũng hơi tức giận việc Bàng Sĩ Bân giận cá chém thớt, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, cô chẳng hơi đâu cãi nhau với anh.
Ai ngờ sau khi lên xe, suốt đoạn đường đi, mặc kệ cô có nói cái gì, hỏi cái gì, mặt anh vẫn đanh đanh trước sau như một, đến Phật cũng phải nổi nóng, huống chi là cô, “Bàng tiên sinh, không phải ai cũng thích thú bản mặt khó ưa thối tha này của anh đâu, làm ơn đừng có hở một tí là giở bộ mặt doạ ma đó ra, cảm ơn nhiều!”
Xổ một tràng mấy lời độc địa mỉa mai người khác, Hà Thu Nhiên cảm thấy thật sảng khoái, tươi cười giả lả nhìn anh, muốn tức giận sao, vậy thì giận cho đã đi.
Khó ưa thối tha?
Bàng Sĩ Bân ngẩn ra một lúc lập tức phản ứng lại ngay, cơn giận của anh lúc này mới thật sự lên đỉnh điểm, trái lại ngoài mặt vẫn lạnh lùng giễu cợt, “Thật đáng tiếc tôi lại chính là ông chủ của bọn họ, cho nên dù vẻ mặt tôi “khó ưa” đến cỡ nào thì những người khác lặng thinh câm nín không dám nói lời nào.”

Mà cái gọi là “những người khác” đó, dĩ nhiên là nói cô rồi, “Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đương nhiên là có quyền trưng bản mặt khó ưa của mình ra rồi……” Giọng nói lộ rõ sự xem thường, cô nở nụ cười tự nhiên đến thân thiện, “Nhưng mà anh có thể nhũ lòng thương xót cho kẻ nghèo hèn như tôi, ứng một chút tiền lương để tôi mua chai xịt phòng diệt khuẩn, nấm mốc, khử hoàn toàn tất cả các mùi hôi thối, gây khó chịu không?”
Lời này vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân một lần nữa tức đến nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng trợn to hai mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người, Hà Thu Nhiên thì hoàn toàn dửng dưng như không, còn chớp chớp mắt nhìn anh mà cười, trong lòng vô cùng hả hê.
Hố hố…..Hiệp thứ tư, cô lại toàn thắng một cách vẻ vang!
Vào buổi tối, vẫn bốn món một canh như mọi khi, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị, làm cho người ta nhìn thấy thôi đã thèm nhỏ dãi, nhưng Bàng Sĩ Bân lại chỉ chằm chằm dĩa thịt gà và dĩa cá phi lê sốt chua ngọt kia, chẳng những không động đũa mà vẻ mặt còn ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì, Hà Thu Nhiên đang ngồi đối diện vì còn bực tức chuyện lúc chiều nên cũng chẳng đoái hoài gì đến anh, đắc ý ngồi ăn một mình.
“Là ai?” Bỗng dưng anh lên tiếng hỏi.
“Là ai cái gì?” Nuốt vội miếng cá chua ngọt, Hà Thu Nhiên thắc mắc hỏi lại.

“Còn muốn giả bộ hả?” Tức giận đập mạnh xuống bàn, Bàng Sĩ Bân rốt cuộc mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: “Lúc chiều người đàn ông đưa cô đến công ty là ai?”
A! Anh thấy hết rồi sao? Hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng Hà Thu Nhiên cũng không để ý mấy, lập tức trả lời không giấu diếm gì cả, “Cậu ấy là đàn em của tôi lúc còn ở đại học.”
Nghe vậy, mặt mày Bàng Sĩ Bân càng thêm nhăn nhó, “Cô với cậu ta đi với nhau làm cái gì?”
“Ăn cơm ôn chuyện cũ.” Vẫn trả lời rất thản nhiên, nhưng mà trong lòng cũng lắm tò mò, không hiểu sao anh cứ hỏi mấy vấn đề này làm cái gì?
“Cậu ta làm nghề gì?” Anh từ từ thăm dò, y như cảnh sát đang hỏi cung tội phạm.
Làm nghề gì hả?

Tính điều tra gia cảnh người ta sao?
“Tôi tốt nghiệp khoa điều dưỡng, cậu ấy là đàn em của tôi, còn phải hỏi làm nghề gì sao? Đương nhiên là y tá nam rồi!” Liên tiếp bị hỏi toàn những câu hỏi rất kì quái, Hà Thu Nhiên lườm anh, lên tiếng chế giễu, “Với lại anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Có cần đem cả hộ khẩu ra nói cho anh nghe luôn không? Hay là để tôi cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, thu nhập hàng năm, số tiền gửi tiết kiệm của cậu ấy là bao nhiêu báo cáo một lượt cho anh? Mà mấy chuyện này có dính dánh gì anh đâu mà hỏi chứ, đúng thật là khó hiểu, rảnh rang làm chuyện ruồi buôi!”
Ơ…..Đúng vậy! Quả thật chuyện này không liên quan gì tới anh, anh hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?
Bàng Sĩ Bân bị cô hỏi ngược lại mà cứng họng, nhưng mà nhìn cô đi cùng với người đàn ông khác, còn cười nói vui vẻ, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thất rất khó chịu, rất tức giận. Bây giờ còn bị cô vặn ngược hỏi, anh lại không biết trả lời làm sao, trong lòng nhất thời bối rối vô cùng, lập tức lảng qua chuyện khác, “Y tá là việc của đàn bà con gái, con trai ai lại đi làm y tá? Thật không có tương lai!” Lạnh giọng nhạo báng, vốn chỉ muốn che giấu tâm trạng hoảng loạng của mình, anh nào biết mình vừa mới chọc vào tổ ong vò vẻ, vừa nói xong liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Thu Nhiên nhìn mình, sắc mặt vô cùng khó coi, tưởng chừng như cô sắp nhảy bổ vào anh mà đánh một trận nhừ tử, thế mà cả buổi cô lại không nói tiếng nào.
“Làm…làm sao vậy?” Dựa vào sự hiểu biết về cô cho tới bây giờ, Bàng Sĩ Bân đã từng chứng kiến cô khí thế mỉa mai giảng đạo cho anh nghe, cũng từng lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắt bén của cô, hay khi cô không ngừng “phun” ra những lời nói độc địa cứ như đang làm lễ rửa tội, nhưng mà chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh tanh này của cô, cả người nhất thời luống cuống, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải mìn.
“Đương nhiên, Bàng tổng giám đốc của chúng ta thật sự rất có tương lai, ai mà dám so bì với anh chứ?” Cô kìm nén lại lửa giận vào trong lòng, giọng điệu đầy chế nhạo cùng châm chọc, “Đàn ông làm y tá thì sao hả? Không trộm cũng không cướp, làm việc chính đáng, xin hỏi “đại” tổng giám đốc đây dựa vào cái gì lại xem thường người ta?” Ngừng một lúc, vẻ mặt cô kinh ngạc như mới vừa tỉnh ngộ điều gì đó, lời nói càng thêm độc địa, “A! Đương nhiên! Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Bàng thị mà! Vừa bước chân ra ngoài, ai cũng tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, cho dù chỉ đi ngang đường, cũng sẽ có người đứng ở hai bên vỗ vỗ tay, kêu to anh thật đẹp trai, thật là oai phong, nhiêu đó cũng đủ anh tài giỏi đến cỡ nào rồi, chúng tôi nào dám nói gì, đúng không?”
Nói còn chưa dứt, cô đứng đẩy ghế đứng dậy, không để ý bộ dạng anh lúc này đã quê quá hóa khùng, liền xoay người đi, đứng tại phía sau Bàng Sĩ Bân tiếp tục buông lời thoá mạ, “Nếu không phải ba anh để lại một gia tài kết sù, thì cho dù anh tài giỏi đến đâu, anh cho rằng anh thật sự có thể ngang ngược lộng hành như bây giờ, miệng còn hôi sữa ngồi lên được vị trí cao chót vót đó à, có thể điều hành một tập đoàn lớn mạnh đó hay sao? Nói cho cùng, anh cũng chỉ là nhờ vào “cái bóng” của ba anh, anh chỉ là một “con tinh trùng” may mắn vớ bỡ mà thôi! Nếu như nói đến cống hiến cho xã hội, tôi nghĩ cậu đàn em kia của tôi còn thật sự rất đáng tôn vinh, cậu ta làm việc rất có trách nhiệm, tận tuỵ với nghề, nhiệt tâm chăm sóc bệnh nhân, năng lực cũng chẳng thua kém gì anh đâu.”

Từng lời từng chữ độc địa y như kim châm có kịch độc của cô dần dần mất hút theo bóng lưng đã đi xa, Bàng Sĩ Bân kích động giận đến tím mặt, “Rầm” đập bàn một tiếng đứng lên, quay đầu tức giận nhìn bóng dáng cô gái không biết sống chết kia. Mà cô vẫn ung dung bước đi, ngay cả xoay người lại nhìn anh một cái cũng không có, mở cửa đi thẳng vào trong phòng.
Mẹ nó! Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô nói anh không bằng tên đàn ông kia của cô sao? Tức giận đến mức vẻ mặt từ hồng lại chuyển thành đen sau đó lại tái mét, Bàng Sĩ Bân nổi cơn tam bành, chỉ muốn chạy đi tìm cô gào thét rống giận, người thì đã đứng trước cánh cửa đang đóng im ỉm, tay cứ giơ cao rồi lại buông xuống, làm thế nào cũng không dám đập cửa.
“Con mẹ nó! Mình bị điên rồi hả?” Căm phẫn tự mắng mình, anh chỉ biết ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, nghĩ mãi vẫn không hiểu là tại sao, rồi tự tức giận, hậm hực với chính mình.
Chó thật ! Sao cứ hễ đụng đến cô ta, anh hết lần này tới lần khác đều chịu trận, tự chuốc bực vào thân thế hả ?
Nhưng điều làm anh tức điên lên chính là ở trong mắt của cô, anh chẳng hề bằng một tên y tá nam ! Đúng thật là….
Thật là điên mà!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.