Bạn đang đọc Tổng Tài Ngang Hơn Cua – Chương 20
Chương 5:
Một thời gian sau, vết thương của Bàng Sĩ Bân cũng từ từ lành hẳn, anh vẫn tiếp tục trị liệu, đi đứng cũng nhanh và tiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng cũng không cần chống nạng đi nữa, vì thế anh quyết định….
“Tôi muốn đi làm!” Cứ như là đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Mắt nhìn người nọ tinh thần sắc mặt đều rất tốt, Hà Thu Nhiên cũng không phản đối, dù sao vết thương của anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù sao cũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-
“Được! Anh đi thay đồ đi, tôi sẽ đưa anh đi.” Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắt to mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mình muốn rồi.
Nghe cô trả lời, Bàng Sĩ Bân hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.
Chốc lát sau, một chiếc xe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn Bàng thị.
Bây giờ, dù Hà Thu Nhiên vẫn như cũ lái xe như rùa bò, Bàng Sĩ Bân lại không hề mở miệng phàn nàn, có thể là vì đã từng lãnh giáo “miệng lưỡi ác độc” của cô, anh rút được kinh nghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thường xuyên được “tốc độ rùa bò” này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đã sớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng cao ốc Bàng thị, theo hướng dẫn của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên chậm rãi lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng của anh.
Đậu xe xong, anh nôn nóng mở cửa xuống xe, Hà Thu Nhiên thì vòng ra phía sau xe lấy nạng cho anh, sau đó mới nhàn hạ thoải mái đánh giá tòa cao ốc đồ rực rỡ ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Thấy sao?” Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc theo cô, Bàng Sĩ Bân cực kỳ kiêu ngạo.
Tòa cao ốc đồ sộ này chính là tổng bộ của Bàng thị, cũng đại biểu cho tâm huyết sức lực cả đời của ba anh.
“Rất bề thế, làm tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình “Cuộc khởi nghĩa của anh hùng áo vải”.” Khi còn nhỏ, cô hay xem bộ phim hoạt hình đó, mỗi khi nhân vật chính xuất hiện thì thế nào đằng sau cũng lấp lánh ánh hào quang, khí thế hào hùng.
“Tập đoàn Bàng thị và bộ phim hoạt hình đó dính dáng gì chứ?” Như thế nào cũng không ngờ tới cô ví Bàng thị với “anh hùng áo vải” vớ vẩn đó, Bàng Sĩ Bân nhịn không được gào thét, huyết áp không ngừng tăng cao xông lên tới não.
Mẹ kiếp! Một cao ốc bề thế như vậy, anh hùng áo vải nhảm nhí đó căn bản đại bác bắn cũng không tới, sao cô lại dám ví von kỳ cục như vậy, đem hai cái này gộp lại thành một?
“Không dính tới anh, có dính tới tôi thì được rồi, anh kích động cái gì?” Khó hiểu lườm anh, Hà Thu Nhiên lắc đầu hết lời khuyên nhủ, “Nên biết bây giờ không phải đang ở nhà, tôi cũng không cách nào lập tức pha cho anh một ly la hán quả giúp anh dập lửa được.”
“Chỉ cần cô chớ chọc tôi, tôi cũng không cần uống cái nước la hán quả đó làm gì.” Bàng Sĩ Bân tức giận đến đầu bốc khói.
Mẹ kiếp! Hiện tại ngược lại trách anh không đúng.
Hoàn toàn phớt lờ lửa giận của ai kia, Hà Thu Nhiên hờ hững hỏi một câu, “Anh cuối cùng là có vào hay không thế? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị ban ngày ban mặt lại đứng ngoài đường rống lên, đúng thật là mất mặt!”
Tuy là “tiếng tăm lẫy lừng” của anh đã nổi như cồn, nhưng lỡ như có đội chó săn trốn ở đâu đó chụp hình lén, lại thay anh tăng thêm tai tiếng, cũng chẳng hay ho gì.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân lại căm giận trừng mắt liếc Hà Thu Nhiên, lúc này mới chống nạng đi vào bên trong cao ốc, mà Hà Thu Nhiên thì đi theo sau tủm tỉm cười trộm.
Sau khi đi vào tổng bộ tập đoàn Bàng thị, nhìn cả đám người phát hiện ông chủ nhà mình đã đi làm, như ong vỡ tổ bao vây nghênh đón, nghe từng lời hỏi han nồng hậu của bọn họ, Hà Thu Nhiên lúc này mới thắm thía rõ sự ngang tàng của người nào đó.
Len lén nhìn đám người bao vây Bàng Sĩ Bân, cô giữ vững đạo đức nghề nghiệp “bảo mẫu” của mình, từng bước không rời theo sát sau lưng anh, đề phòng có gì xảy ra, cho tới khi hai người vào trong thang máy lên tầng cao nhất, thoát khỏi đám đông đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ điều là hết bị đám người túm tụm vây quanh, nhưng lại xuất hiện thêm một thư ký ánh mắt sáng rỡ vui mừng——-
“Tổng giám đốc, ngài đi làm rồi!” Vừa mừng vừa sợ, Lương Chỉ Tinh vội vàng nghênh tiếp, hơn nữa dường như cố ý phớt lờ “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” phía sau, chính mình thay thế vị trí của Hà Thu Nhiên, ân cần đi sau hỏi thăm Bàng Sĩ Bân.
Ố ồ, xem ra vị thư ký này cũng có thù hằn sâu nặng với cô lắm đây!
Lui về sau vài bước, Hà Thu Nhiên khó hiểu nhìn nữ thư ký từng có duyên gặp mặt một lần, thật sự không hiểu chính mình chọc gì cô ta chứ?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cô là “quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời” cho nên bị nữ thư ký tinh anh này kỳ thị xem thường sao?
Bây giờ mà nghề nghiệp còn phân sang hèn à?
Gãi gãi đầu, Hà Thu Nhiên nhịn không được nhìn Lương Chỉ Tinh, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng đắc ý, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là thế.
Mẹ ơi! Nữ thư ký này nhất định là thầm yêu vị “tổng tài con cua” này rồi, mà cô vô tình trở thành tình địch của cô ta.
Cho xin! Bớt giỡn đi! Khẩu vị của cô có hạn, không có tốt số vậy đâu nha !
Bên này Hà Thu Nhiên sờ mũi âm thầm cảm thán , cô bị gì mà xui xẻo dữ vậy, bên kia Bàng Sĩ Bân lại không hề biết “cuộc chiến” của hai cô gái sau lưng, đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vừa quay đầu lại, thì đã thấy Lương Chỉ Tinh đứng bên cạnh anh, còn Hà Thu Nhiên thì cách mình thật xa, chẳng hiểu vì sao cứ thấy bứt rứt trong lòng, nhướng mày ——
“Lương thư ký, cô làm việc của cô đi, có thể ra ngoài được rồi!” Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh.
Lời này vừa nói ra, Lương Chỉ Tinh sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nở nụ cười lui ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua Hà Thu Nhiên, nhịn không được liếc Hà Thu Nhiên một cái.
Hà Thu Nhiên cũng không phải kẻ đần, bị ánh mắt sắc bén liếc mình, cô hoàn toàn nhìn ra trong đó tràn ngập ghen ghét và tức giận, chỉ là… tiểu thư ơi, cô tìm nhầm mục tiêu rồi !