Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 8: Doãn Tư Hào


Đọc truyện Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét! – Chương 8: Doãn Tư Hào


Anh lại gần cô, cô hoảng: “Tổng giám đốc có gì căn dặn?”
“Hôm nay em được về sớm.” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sao chứ?” “Một lát nữa anh sẽ đi công chuyện, hay em muốn đi với anh?”
Cô liền từ chối, trời đất tôi mừng muốn rớt nước mắt, đi cái gì mà đi: “Không cần đâu, vậy được.”
Anh gật gật đầu, anh đi ra công ty.

Vy Vy nhìn bóng dáng anh đi càng xa.

Cô lắc đầu, vươn tay lên: “Mệt quá đi, hôm nay được về sớm thật là vui.”
Cô đang đi về, bỗng nhiên điện thoại có số lạ gọi đến: “Tiểu Vy, anh Doãn Tư Hào đây.”
Cô vui mừng: “Tư Hào, anh đi đâu biệt tăm biệt tích không nhắn tin cho em.”
Đối phương đối lại: “Anh ra nước ngoài, bây giờ vềvới em rồi đây Tiểu Vy, anh rất nhớ em.

Chúng ta gặp nhau đi.”
“Được.”
15 phút sau liền nghe tiếng kêu: “Tiểu Vy, anh đây.”
Doãn Tư Hào là người của Doãn gia, anh vừa đi nước ngoài về.

Anh đi du ngoạn khắp nơi, mở rộng tầm mắt với lại không thích quản công ty Doãn thị, cha mẹ anh rất bận lòng về anh chờ anh kế thừa.

Nhưng chắc còn lâu.
Vy Vy mừng rỡ: “Tư Hào!”
Hai người vào quán cà phê nói chuyện rất vui vẻ.
Vy Vy nhìn Tư Hào: “Tư Hào lâu rồi không gặp anh thật là đẹp trai.”
Tư Hào đắc ý nói: “Tất nhiên! Anh là Doãn Tư Hào mà.” Vy Vy nghe xong muốn phụt hết nước ra.
“Em với Hữu Anh như thế nào rồi.” Tư Hào hỏi
Vy Vy lắc đầu, mặt như không cảm xúc: “Em với anh ta chia tay rồi.” Tư Hào ngạc nhiên nhìn cô: “Cái gì?”
Vy Vy ngồi đó kể cho anh nghe mọi chuyện, chỉ là không kể dạo gần đây Hữu Anh hay tìm đến cô.
“Thật quá đáng.

Tên này anh sẽ đập nó một trận.” Tư Hào đập bàn tức giận: “Anh ta tưởng anh ta là ai, Thượng gia là cái thá gì.”
Vy Vy trấn an anh: “Bình tĩnh, em với anh ta không còn dính dáng tới nhau nữa.”
Tư Hào gật gật xoa đầu cô: “Chúng ta nói chuyện khác nào.” anh cười.
Trong lúc đó bên Lăng gia.
Lăng Hoa (Lăng lão phu nhân), Lăng Ngạo Thiên, Lăng Phong ngồi trên bàn ăn.
Lăng lão phu nhân: “Ta nghe nói dạo này Lăng thị phát triển rất tốt, con làm ta rất hài lòng.”
Ngạo Thiên chỉ ừ một cái.
Lăng lão gia nói: “Con nói chuyện với bà nội con như vậy?”
“Vậy thì sao? Kêu tôi qua ăn, lại dẫn hai người này ăn cùng, thật là làm tôi khó nuốt.”
Quốc Vĩ và Mã Anh im lặng, sợ hãi.


Lăng lão gia lại nói: “Hỗn xược, đó là mẹ con và em trai con, ai cho con ăn nói như thế.”
“Tôi nhận?” Ngạo Thiên ung dung, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông.
“Ta là cha con, ta đã lấy Mã Anh thì Mã Anh là mẹ con.” Ông nói.
Ngạo Thiên đặt đũa xuống bàn mạnh, rầm: “Ai nói cho ông là ông lấy bà ta là tôi phải nhận bà ta làm mẹ.

Tôi nhắc nhở ông đừng để tôi lôi lại chuyện hai người.”
Ngạo Thiên quát lên, đứng lên đạp cái ghế: “Con mẹ nó, đúng là khó ăn.”
Lăng lão phu nhân thấy anh định đi liền nói: “Ngạo Thiên, cháu ngoan ngồi xuống với ta.” Bà nhìn Mã Anh ý kêu Mã Anh đứng lên cút ra khỏi bàn ăn.
Mã Anh hiểu bà liền đứng lên: “Mẹ con xin lỗi vì làm mẹ mất hứng ăn, Ngạo Thiên mẹ, mẹ xin lỗi con, mẹ đi.

Con tiếp tục ăn.”
Lăng lão phu nhân liền nói: “Tiếng mẹ ta không dám nhận, Mã Anh cô chỉ có chồng chứ không có mẹ chồng.

Tư Tuyết mất không bao lâu thằng con bất hiếu này đã cưới cô, tôi có thể hiểu được cô với thằng con này không được trong sạch.”
Ngạo Thiên quay sang lườm bà một cái: “Ai mẹ con với bà, kinh tởm.

Tôi còn nhớ bà hay ứ ư õng ẹo trước mặt ba tôi nhưng lại giả vờ chân thành tuyệt đối với mẹ tôi.

Bà thật là tốt.”
Quốc Vĩ thấy Mã Anh bị nói như vậy không chịu được liền nói: “Anh hai.”
Ngạo Thiên liếc Quốc Vĩ, quát lên: “Câm mồm, ai cho cậu kêu tôi là anh hai.

Ai nhận hả?”
Quốc Vĩ nghe thấy rụt tay chân, không nói nên lời.

Dù anh cũng là con cháu nhà Lăng gia nhưng Ngạo Thiên không cho tiếp quản công ty kể cả công ty con cũng không được.
Ngược lại anh được Lăng lão phu nhân thương yêu ngang bằng Ngạo Thiên, nên bà hay cho Quốc Vĩ tiền.

Ngoài việc ăn chơi thì Quốc Vĩ không làm gì cho Lăng gia.
Mã Anh là chị em thân thiết của Tư Tuyết, nhưng không ngờ Mã Anh qua lại với chồng của bà sau lưng bà.
Bà không hay biết, chỉ là lúc đó tình cờ Ngạo Thiên trốn trong tủ chơi game nhưng không ngờ lại thấy được cảnh Mã Anh và Lăng Phong ân ân ái ái.
Điều đó khiến anh hận hai người này thấu xương.

Anh bước ra khỏi tủ, hai người há hốc mồm nhìn anh, giải thích đủ kiểu.
Anh chỉ quăng đồ xuống đất rồi nói 6 chữ: “Hai con chó quấn lấy nhau.” Anh cười khinh bỉ.
Anh từ nhỏ không thân thiết với Lăng lão gia, nên cũng chả để ý ông là ba ruột hay không, chửi thì cứ chửi thôi.
Mã Anh sợ tới mức mặt trắng bệch.

Vì bà đó giờ lấy lòng Ngạo Thiên nhưng không bao giờ được, bây giờ lại bị Ngạo Thiên phát hiện mối quan hệ của hai người.
Lăng lão gia hoảng hốt khi thấy Ngạo Thiên, rồi lại nghe Ngạo Thiên mắng ông như vậy, tức không nói nên lời.

Ngạo Thiên nhìn Quốc Vĩ và Mã Anh: “Lăng gia không nhận hai người.”
Lăng lão phu nhân nhìn Ngạo Thiên, vỗ vỗ vai anh: “Thôi thôi được rồi, ăn đi.

Ta không mời bọn họ nhưng Lăng Phong lại dẫn hai người đó đến.

Ta đành.”
Lăng Phong định nói nhưng bị Ngạo Thiên làm cho nghẹn lại: “Mã Anh cũng là mẹ của con, Quốc Vĩ cũng là em trai con, ông định nói như vậy?”
Ngạo Thiên gắp đồ ăn bỏ vào miệng nói tiếp: “Ông tôi còn không nhận là cha, huống chi là vợ ông với thằng con hoang này.”
Lăng lão gia lấy tay đập xuống bàn: “Con, con.”
Lăng lão phu nhân quát lên: “Đủ rồi! Ba người các ngươi cút, cút hết cho ta.

Ngạo Thiên nói đúng, ta không nhận Mã Anh là con dâu nên cũng không có quyền ngồi trên bàn ăn với ta.”
Bà nhìn Quốc Vĩ, chỉ biết lắc đầu vì vốn dĩ cậu sinh ra không được chào đón.
Quốc Vĩ đứng lên cúi đầu: “Bà nội, anh, con đi đây.”
Ngạo Thiên mặc kệ.

Lăng Phong cũng đi theo với hai người họ.
Lăng lão phu nhân nói: “Con đã đến tuổi lấy vợ, sự nghiệp của con đã không có vấn đề gì rồi, ta muốn con mau kết hôn sinh cháu cố cho ta bồng.”
Ngạo Thiên gật đầu, nghiêm túc nói: “Con biết, nội kêu con về do nhớ con hay do bắt con kết hôn đây.”
Lăng.lão phu nhân cười mĩm, bà đặt đôi đũa xuống nói: “Ta nghe nói trên công ty con bé Tương Tư có thai.”
Ngạo Thiên âm trầm nhìn bà: “Bà nội à, cô ta mang thai của người khác, đâu phải của con.”
Lăng.lão phu nhân nói tiếp: “Lăng gia ta từ trước đến nay nếu như con lên giường với phụ nữ nào thì phải kết hôn với người đó, ta không cho phép cháu ăn chơi không ra hệ thống gì như những người khác.”
Ngạo Thiên cau mày nói: “Con biết, Lăng gia phải có trách nhiệm với những gì mình làm, nhưng con chưa từng lên giường với cô gái nào làm sao mà kết hôn.”
Lăng lão phu nhân hài lòng, bà cười phì: “Ta biết cháu ngoan, cháu chỉ chu tâm cho Lăng gia phát triển ngày càng thêm cao, nhưng ta đã chừng tuổi này muốn bồng cháu rồi.”
Ngạo Thiên gật đầu không nói gì, tiếp tục ăn đột nhiên lại nghe bà nói: “Ta cũng nghe nói đến Hạ Vy Vy, một cô gái bình dân.”
Anh suýt chút nữa là sặc, anh lấy giấy lau miệng: “Bình dân thì sao?”
Lăng lão phu nhân vỗ vỗ vai Ngạo Thiên, bà cười: “Ta không quan tâm việc bình dân hay quý tộc, ta nghe bảo con đứng trước mặt tất cả nhân viên ở công ty nói cô bé đó mang thai cháu của ta, con cũng yêu cô bé bình dân đó.”
Ngạo Thiên không nói nên lời, bây giờ nói sự thật thì lo bà tức rồi sanh bệnh.

Anh không nhìn thẳng vào mắt bà.
“Ta muốn cháu dẫn con bé về cho ta gặp mặt, con phải kết hôn với Hạ Vy Vy.

Vì đó là quy định từ trước đến nay của Lăng gia.” Lăng lão phu nhân nghiêm túc.
Ngạo Thiên cứng đờ, ho một cái: “Khụ, con biết rồi nội.”
Lăng lão phu nhân hài lòng, bà đứng dậy, cười nhu hoà: “Vậy được, ta ngày mai rảnh, con dẫn Hạ Vy Vy qua đây gặp ta.”
Ngạo Thiên đáp lại: “Được.” Anh đứng dậy đi ra.

Anh ngồi trên xe suy nghĩ về chuyện có nên dắt Hạ Vy Vy về không? Với lại cô đâu có thai thật.

Anh nhìn ra cửa sổ bỗng dưng thấy trong quán cà phê có hai người đang nói chuyện rất vui, Hạ Vy Vy?
Người kế bên là ai?
Anh bực mình, bước xuống xe.

Anh đi thẳng vào quán cà phê.
Nghe tiếng Vy Vy: “Tư Hào, anh bỏ em đi lâu như vậy, không nhớ em sao?” Giọng cô cười khúc khích.
Tư Hào lấy tay chống cằm, cười: “Anh nhớ chứ sao lại không nhớ.

Anh có mua cho em quà đây.” Anh đưa ra cho Vy Vy, vòng tay.
Vy Vy ngạc nhiên, cô cầm lấy, mắt sáng rực: “Đẹp thật nha, Tư Hào anh đúng là tốt với em nhất.”
Tư Hào xoa đầu cô cười: “Tất nhiên.”
Ngạo Thiên cau mày, cái gì mà nhớ nhung, cái gì mà tốt với cô.

Đúng là khó chịu, phụ nữ nào cũng như vậy.
Ngạo Thiên bước đến chỗ cô, cầm tay Vy Vy.

Lôi cô đi.
Vy Vy nhìn anh: “Tổng giám đốc, anh lôi tôi đi đâu, a a, khoan đã chuyện gì vậy.

Nè đừng kéo tay tôi nữa.” Cô không chống cự được, Ngạo Thiên dùng sức nắm chặt tay cô.
Cô đành la lên: “Tư Hào, anh về trước, em sẽ liên lạc lại với anh.”
Tư Hào không hiểu gì.

Vy Vy với anh ta là sao, anh nghe Vy Vy nói vậy đành vẫy tay tạm biệt cô.

Anh đứng dậy đi về.
Ngạo Thiên mở cửa xe, quăng Vy Vy vào trong: “A! Đau chết tôi.”
Ngạo Thiên cau mày: “Em cũng biết đau?”
Vy Vy tức giận, la lên: “Người đâu phải gì đâu mà không biết đau.

Anh làm tôi đau chết đi được!”
Ngạo Thiên ngồi trên xe, khoá cửa lại, đề phòng Vy Vy chạy ra.
Anh khoanh hai tay, lưng dựa vào ghế: “Anh sẽ dẫn em đi gặp bà nội anh.”
Vy Vy trợn mắt: “Khoan, cái gì, tôi không hiểu anh nói gì, sao tôi lại phải gặp bà anh.” cô lấy tay xoa trán mình.
“Bà nội anh biết chuyện trên công ty, bà nghĩ em có thai nên nói anh dắt em về nhà.” Ngạo Thiên ung dung trả lời cô.
Cô há hốc mồm, cô từ chối: “Như vậy là lẹ quá rồi, không, tôi không đi.”
Anh nắm chặt tay cô, kiên quyết: “Em phải đi, không đi cũng phải đi, vì chuyện của em mà làm anh rất phiền lòng đây.”
Cô hất tay anh ra: “Tại anh nói tôi có thai, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ giúp anh.

Giờ lại kêu tôi về gặp bà anh, như vậy là dễ cho anh quá rồi.”
Anh hỏi: “Cái gì mà dễ, em nói gì vậy?”
Cô hoảng hốt, giả vờ: “À không gì.”
Ngạo Thiên nhìn cô, à hiểu rồi.

Anh phải lấy lòng cô.
Anh ôm lấy eo cô: “Em phải giúp anh, phải gặp bà ấy, không thì bà ấy sẽ làm phiền anh.”

Nói thì nói được rồi, cần gì phải ôm eo như vậy, mặt cô đỏ lên, Vy Vy đẩy anh ra: “Được, chỉ gặp thôi đúng không.”
Ngạo Thiên gật đầu: “Ngày mai đi với anh.”
Cô ừ.

Giúp thì giúp cho chót vậy.
Vy Vy tới nhà, cô nằm bịch xuống giường, hôm nay đúng là mệt.

Cô mở điện thoại lên nhắn tin cho Tư Hào.
[Tư Hào, thật xin lỗi vì chuyện lúc nãy.]
Ding, tin nhắn của Tư Hào đểlại.
[Không sao đâu, chúng ta còn nhiều thời gian, haha.]
Cô đặt điện thoại xuống giường, tắm rửa, cô đang lau tóc thì tiếng chuông gọi tới.
Ai vậy nhỉ?
Cô bắt máy, dây bên kia nói: “Vy Vy.”
Giọng này nghe quen, Lăng Ngạo Thiên.
Cô thờ ơ trả lời anh: “Tổng giám đốc thật đúng giờ, đã tối, tôi phải ngủ.

Anh gọi có việc gì.”
Anh cười: “Không phải ở công ty, không nhất thiết kêu Tổng giám đốc.”
“Vậy Lăng tiên sinh.” Vy Vy hỏi.
“Ngạo Thiên.” Ngạo Thiên nói.
Vy Vy trả lời: “Được được, Ngạo Thiên, được chưa?”
Anh nói: “Hôm nay bầu trời đêm rất đẹp.” Cô nghe anh nói, bước ra ban công đứng, cô ngước lên nhìn: “Đúng là rất đẹp.”
“Chỉ tiếc không thể đẹp bằng em.” Giọng Ngạo Thiên bá đạo nói.
…!Anh thật biết cách nói chuyện, gọi điện thoại cũng làm người khác đỏ mặt: “Anh, anh, anh ngủ đi tôi ngủ đây.

Mai gặp.”
Cô lập tức ngắt điện thoại, làm anh chưa mở miệng nói gì.
Anh cười, chắc chắn cô xấu hổ rồi, anh gửi tin nhắn cho cô.
Vy Vy cầm điện thoại lên nhìn:
[Em không chúc ngủ ngon anh sao.]
Tên điên đúng là phiền phức, cô quăng điện thoại qua một bên.
[Ngủ ngon.]
Trời ơi đúng là điên rồi, mình vậy mà nhắn chúc ngủ ngon anh ta.
Anh nhìn vào điện thoại cười, tay cầm ly rượu vang, uống.
Tống Thành đứng đó: “Lăng tổng, tôi đã điều tra được..” Tống Thành nhìn Ngạo Thiên cầm điện thoại cười, gõ gõ bàn phím.
Không phải chứ, đó giờ anh chưa từng nhắn tin cho ai mà.
Ngạo Thiên cười làm cho Tống Thành không khỏi lo lắng, kì lạ nha.
Bên phía Vy Vy cứ trằn trọc không ngủ, sao mình lại nhớ tới anh ta làm gì chứ.

Ngủ ngủ ngủ, phải ngủ.

Cô nằm một hồi rồi thiếp đi.
Còn anh vẫn cứ cười chăm chú nhìn tin nhắn của cô, người gì mà không ngọt ngào gì cả.
Lăng tổng anh đây là sao, anh cứ cười làm Tống Thành tôi đây rất sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.