Bạn đang đọc Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ – Chương 224
Chú Vinh lái xe vào tiểu khu của nhà họ Diệp, cô đành kiềm chế những xao động không ngừng trong không gian ồn ào kia, suy nghĩ sau khi vê nhà sẽ làm món gì đó đặc sắc.
Còn phải sống hòa thuận trước mặt ba và dì Mai, mặc dù có hơi chút khó khăn.
Diệp Ánh Du sau khi lên lâu nhấn chuông cửa, rất nhanh được Diệp Thiên Thành ra mở, ông ngạc nhiên nói: “Sao lại quay về buổi sáng? Không đi làm sao?”
“Ba” Diệp Ánh Du hít hít chua xót nơi chóp mũi, cười nói: “Hôm nay không cần.”
Chú Vinh chính mắt thấy cô vào nhà mới vòng xe đi ra.
“Dì Mai không ở nhà sao?” Diệp Ánh Du nhìn khắp nơi, đi theo Diệp Thiên Thành đến ghế salon ngồi xuống.
“À” Diệp Thiên Thành trả lời: “Cô ta đi đánh bài rồi, chắc ba bốn giờ chiều mới về.”
Tin tức này khiến cho Diệp Ánh Du nhẹ nhốm một chút, cô gật đầu.
Thấy mái tóc lốm đốm trắng Diệp Thiên Thành, trong lòng có chút chua xót: “Ba, thời gian gần đây có khỏe không?”
Diệp Thiên THành dựa đầu vào salon: “Vô cùng mạnh khỏe, con không cần lo lắng.”
“Vậy thì tốt, ba với dì Mai ngày thường cũng nên chú ý một chút.
Chuyện của công ty đừng suy nghĩ quá nhiều, bán được thì càng tốt, ba có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Bây giờ con bắt đầu đi làm rồi, không có gì ngoài ý muốn thì mười lăm tháng sau có thể lãnh lương, lúc đó sẽ đưa cho ba một phần.”
Không do mày quyết!
Diệp Thiên Thành nháy mắt lộ vẻ xúc động, cổ họng chuyển động mấy cái, cuối cùng nói: “Con mới vừa đi làm, tiền lương vốn chẳng được bao nhiêu, tự giữ lấy đi, ba với dì Mai vẫn còn tiên tiết kiệm”
Diệp Ánh Du ăn hai miếng bánh mì, hai người ôn ít chuyện cũ hơn một cánh giờ khiến cô cảm thấy có chút xúc động.
Nhưng mà, tinh thần không cho phép, sau khi liên tục ngáp mấy cái liền ngượng ngùng không thôi.
Sợ ba hiểu lầm, Diệp Ánh Du vội giải thích: “Tối hôm qua ngủ không ngon, con đi mua ly cà phê uống cho tỉnh táo, hiệu quả không tồi.”
Diệp Thiên Thành ánh mắt chợt lóe, ngăn cản: “Đều là người nhà, con khách khí với ba làm gì.
Về phòng ngủ một giấc lấy sức đi, buổi tối dì Mai trở về ba gọi con dậy.”
Cả nhà tải app truyện hola đọc nhé! Nhóm vừa hoàn thiện app nhé! Cám ơn cả nhà! Diệp Ánh Du quả thật quá mệt mỏi rồi, dù sao tối hôm qua cũng rất tốn sức.
Hơn nữa cô cũng muốn về phòng mình nhìn một chút, dứt khoát đồng ý: “Vâng, vậy con lên ngủ chút nha.”
Trong phòng chỉ có một cái giường và một tủ treo quần áo, rất trống trải, so với lần trước cũng không khác là bao.
Lúc Diệp Ánh Du mở ra, trong lòng tràn đầy mất mác.
Phòng ngủ tương đối sạch sẽ ngăn nắp là điều an ủi duy nhất với cô.
Giấc ngủ này rất không ngon, giống như bị một con bạch tuộc trói lại, muốn duôi cánh tay cũng không thể.
Diệp Ánh Du nhíu chặt mày, khi tỉnh lại cảm giác một bên người đau nhức không thôi, so với trước khi ngủ còn tồi tệ hơn.
Muốn đưa hai tay lên xoa mặt khiến bản thân tỉnh táo chút.
Nhưng cô hoảng sợ phát hiện, tay chân đang bị trói chặt bởi một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Ánh Du theo bản năng giãy dụa, sợi dây to mài từng đường ở trên da tạo thành những vệt đỏ ửng, những chỗ chủ yếu cũng bị rách da rớm máu nhưng không có chút tác dụng nào..