Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 89: Hy Vọng Cậu Có Thể Chịu Nổi Lửa Giận Của Tổng Tài Tôi!
260 triệu nhân dân tệ, viên kim cương hồng đắt nhất thế giới đã ra đời!
Từ lúc chiếc búa kia gõ xuống, tin tức ào ào vọt ra khỏi sàn đấu giá này như thể đang cưỡi tên lửa!
“Đỉnh thật, tôi không hiểu thú vui của người giàu.”
“Trâu bò!”
“Ngoài chửi thề ra thì tôi không còn gì để nói.”
“Xin lỗi, học toán không tốt, không tính ra được vật vã bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”
“Nếu lương trung bình của bạn là năm nghìn tệ, thì bạn phải cày cuốc 536.000 tháng, tức là 44.666 năm, có thể so sánh với lịch sử tiến hóa của loài người.”
“Đệt, phú ông ở đâu ra mà giàu như vậy?”
Sau khi buổi đấu giá kết thúc còn có một tiệc rượu, Giang Hoàn đỡ Nhậm Xuyên, nếu không dìu anh, Nhậm Xuyên đứng còn không nổi.
“Má…” – Nhậm Xuyên suýt khóc, “Đắt quá, sao em dám đeo lên tay…”
“Không sao.” – Giang Hoàn vốn dĩ không quan tâm chút nào, “Mua cái khác.”
Nhiều đại gia dồn dập nâng cốc chúc mừng hai người đấu giá trẻ tuổi.
Hôm nay, họ đã khiến cả thế giới rúng động.
Ngài Thường cầm ly rượu đi tới và lịch sự chào hai người: “Chúc mừng.”
Giang Hoàn khẽ cười, trong mắt hắn chỉ có ánh sáng lạnh lẽo, bọn họ lại gần hơn, chỉ nghe Giang Hoàn thì thầm: “Tiếc không?”
Ngài Thường siết chặt ly rượu trong tay.
Ông yêu thích những viên kim cương màu hồng, thậm chí còn chi rất nhiều tiền để mua mười một viên kim cương hồng Cung Hoàng Đạo từ khắp nơi trên thế giới, nhưng đã bỏ lỡ hai viên độc đáo, quý giá và hấp dẫn nhất.
“Nhớ kỹ cảm giác này.” – Giang Hoàn cười khẽ, ghé sát vào lỗ tai ông, âm thanh đe dọa, “Tôi sẽ lấy lại từng cái một.”
Chỉ cần ngài Thường nhìn thấy bộ sưu tập kim cương hồng Cung Hoàng Đạo của mình là sẽ nghĩ ngay đến hai viên Song Tử này, đây sẽ là thất bại không bao giờ quên trong cuộc đời thuận lợi của ông.
Đây là một lời khiêu khích tới bề trên của một hậu bối bất chấp vương pháp, hắn dùng cách này để nhắc nhở với ngài Thường rằng:
Những gì của tôi sẽ là của tôi.
Cho dù bị khiêu khích, ngài Thường vẫn giữ nguyên phong thái của mình, nhẹ nhàng cười nói: “Thằng nhãi này.”
Giang Hoàn gật đầu, mỉm cười: “Quá khen.”
Mỗi viên đá quý độc nhất vô nhị đều có tên riêng của nó, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đã mua hai viên kim cương hồng Song Tử, có quyền đặt tên cho hai viên đá quý đó.
Đối mặt với ống kính của giới truyền thông, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên ung dung từ tốn, họ nhìn nhau và nở nụ cười, đồng thời lên tiếng: “Hai viên đá quý, một viên tên là “Chân ái”, viên còn lại là “Vô tội”.”
Các phóng viên đều ngạc nhiên, nhìn hai người đàn ông phong độ nhẹ nhàng này, chợt nghĩ đến những tin đồn trước đây.
Phóng viên đưa micro qua: “Tại sao nó lại có tên như vậy?”
Lúc đặt tên, bọn họ đã thống nhất với nhau, Nhậm Xuyên nói: “Chân ái mãi mãi tồn tại, Vô tội sẽ được tha thứ.”
Giang Hoàn mỉm cười: “Trên đời này không gì có thể bị giới hạn bởi giới tính.”
“Love is love.”
Họ nắm chặt tay nhau ở nơi mà giới truyền thông không thể nhìn thấy.
Tên của hai viên kim cương hồng lan truyền nhanh chóng, giống như Pluto và Charon, truyền thông biên soạn một lượng lớn chuyện về đoạn tình cảm ẩn giấu này với công chúng, ca tụng hai viên kim cương hồng Song Tử là “Tình yêu vĩnh hằng bất biến”.
Ánh mắt của người đời đều đổ dồn vào ánh sáng lộng lẫy độc nhất vô nhị của hai viên kim cương Song Tử này.
Ngưỡng mộ, thán phục, ngắm nhìn.
Giang Hoàn đưa kim cương hồng cho Nhậm Xuyên giữ, Nhậm Xuyên liền bí mật đưa chúng cho thầy Đinh, nhờ ông tìm cách khảm vào nhẫn bạc.
Có hai viên kim cương hồng, lần đầu tiên hai vị tổng tài hiện diện trong giới giàu có, có thể nói là danh tiếng tăng vọt.
Đồng thời, chương trình thực tế “Hoán đổi cuộc sống” đã hoàn thành việc biên tập tập đầu tiên và đăng lên ứng dụng.
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn từng lộ mặt trên sóng trực tiếp khi tham gia “Hoán đổi cuộc sống”, đa phần là hình tượng hài hước vui vẻ.
Tuy nhiên, góc nhìn của chương trình thực tế thì bao quát hơn, mỗi khung hình đều đáng để suy ngẫm và diễn giải, khiến người khác suy đoán ý nghĩa thật sự của “Hoán đổi cuộc sống”.
Điều gì ẩn giấu dưới niềm vui, tiếng cười và cả những giọt nước mắt?
Có lẽ một số người xem “Hoán đổi cuộc sống” chỉ vì tò mò về sinh hoạt hàng ngày của tổng tài giàu có, nhưng những gì họ thấy là hai vị tổng tài thu hoạch mùa vụ, cho heo ăn, mặc áo khoác quân đội rách rưới, chẳng khác biệt là bao so với người bình thường.
Lập trình viên trở thành học sinh trung học, nhà khoa học trở thành người nổi tiếng trên Internet, người nổi tiếng trên Internet trở thành ngư dân…
Lập trình viên mỗi ngày đều chong đèn học đêm, còng lưng làm bài đến hói đầu, nhà khoa học mỗi ngày đều cẩn trọng làm thí nghiệm trên phòng phát sóng trực tiếp chỉ có vài người xem, còn người nổi tiếng trên mạng tẩy đi lớp trang điểm, xắn tay áo, vụng về làm cá, bán cá.
Đằng sau những đắng cay ngọt bùi ấy là dáng dấp của những con người đang nỗ lực sống.
Cuộc sống thường ngày trở nên đầy cảm xúc bởi vì mỗi một con người bình dị mà sống động ấy.
Mấy ngày nay Nhậm Xuyên bận điên cuồng, riêng tiền quảng cáo đã vượt ba mươi triệu, ngày nào không phải ký hợp đồng thì là hội họp, lần đầu tiên anh thấy kiếm tiền mệt đến vậy.
“AAAAA!!!” – Nhậm Xuyên phát rồ trong phòng làm việc của mình, “Em muốn nghỉ việc!”
Giang Hoàn đang gọi video với anh: “Nghỉ đi, chồng nuôi em.”
“Xí!” – Nhậm Xuyên dỗi ngược lại hắn, “Em mới là chồng!”
“Ừ, ừ.” – Giang Hoàn không quan trọng việc xưng hô cho lắm, dù sao hắn cũng nằm trên, “Chụt chụt chụt, chồng anh làm việc vất vả rồi!”
Mạnh Xuân gõ cửa và bước vào: “Sếp.”
Nhậm Xuyên úp mặt điện thoại xuống bàn, không muốn y phát hiện ra việc anh đang gọi video với chồng khi đang làm việc: “Có chuyện gì vậy?”
“Về đại sứ thương hiệu.” – Mạnh Xuân đặt tài liệu lên bàn, “Có một tin tốt.”
Nhậm Xuyên vừa đọc tài liệu vừa hỏi: “Tin tốt gì?”
“Phòng làm việc Bạch Sơn Thiên Trì đề nghị với chúng ta.” – Mạnh Xuân nghiêm túc trả lời, “Ảnh đế Giang Tư Bạch sẵn lòng làm gương mặt đại diện cho ứng dụng của chúng ta.”
Nhậm Xuyên bật dậy: “Cậu nói lại lần nữa?”
Mạnh Xuân lặp lại: “Phòng làm việc Bạch Sơn Thiên Trì đề nghị với chúng ta, ảnh đế Giang Tư Bạch…”
Môi Nhậm Xuyên run lên: “Giang…!Giang Tư Bạch…”
Một cơn vui sướng cực đại chiếm trọn cả người anh, anh cầm lấy giấy tờ trên bàn và ném chúng lên không trung, đường đường là một người đàn ông trưởng thành lại nhảy nhót hoan hô: “Giang Tư Bạch! Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Giang Hoàn nãy giờ vẫn đang nghe: “…”
Giang Tư Bạch là cái gì?
Nhậm Xuyên không thể tin đây là sự thật, nắm lấy vai Mạnh Xuân lắc liên tục: “Đó là chồng tôi ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Giang Hoàn trong màn hình úp sấp ở trên bàn: “…”
Đã hiểu, là tình địch.
Giang Huyên thật sự tức không chịu nổi, lập tức gọi Chung Niệm tới: “Điều tra! Trong vòng ba phút nữa tôi cần biết tất cả thông tin về người đàn ông tên là Giang Tư Bạch này!”
Tay Chung Niệm vẫn đang cầm một tách trà nóng: “Hả…”
Giang Hoàn liếc cậu một cái: “Sao?”
Chung Niệm có chút kinh ngạc: “Sếp, anh không biết Giang Tư Bạch à?”
Giang Hoàn cau mày: “Tại sao tôi phải biết hắn?”
Chung Niệm duỗi một ngón tay ra chỉ vào biển quảng cáo ở tòa nhà đối diện bên ngoài cửa sổ: “Thì…!anh ta được treo bên ngoài cửa sổ của anh lâu như vậy mà.”
Giang Hoàn nhìn biển quảng cáo cực lớn ngoài cửa sổ: “…”
Người đàn ông trên biển quảng cáo đeo một cặp kính gọng vàng, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu một chút ánh sáng làm tăng thêm cảm giác sắc sảo.
Lúc đầu còn thấy người trên biển quảng cáo rất đẹp trai, nhưng bên tai Giang Hoàn lại vang lên tiếng hô “chồng” vui mừng của Nhậm Xuyên, bây giờ hắn nhìn biển quảng cáo chỉ muốn khoét ra hai lỗ trên đó.
Để tìm hiểu kỹ càng về tình địch, Giang tổng đã dành trọn một buổi chiều để xem các bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ mà Giang Tư Bạch đã tham gia, dùng thái độ viết luận văn nghiên cứu cho ra một câu kết luận: chả ra làm sao.
Có cái gì đáng để thích!
Hắn đẹp trai hơn!
Nhậm Xuyên mắt mù!
Nhậm Xuyên thực sự quá phấn khích.
Anh đã theo chân Giang Tư Bạch từ khi còn là một ngôi sao nhí.
Lúc anh học cấp ba là thời điểm điên cuồng nhất, trên tường và trần nhà dán đầy poster và đủ loại chữ ký, sau khi lên đại học thì bắt đầu giảm bớt lại, nhưng vẫn âm thầm yêu thích.
Trên xe về nhà, anh còn ôm điện thoại si mê: “Ái chà chà! Cái nhan sắc tuyệt đỉnh gì đây! Tiểu Bạch của chúng ta thật quá đẹp trai mà!”
Giang Hoàn đang lái xe vô cùng khinh thường: “Đẹp trai chỗ nào?”
Nhậm Xuyên nổi giận: “Đẹp hơn anh! Không cho anh nói xấu Tiểu Bạch nhà em!”
Giang Hoàn: “…”
Tủi thân.jpg.
Nhậm Xuyên lăn qua lăn lại trên ghế phó lái: “Á á á! Diễn xuất cũng rất tốt nha!”
Giang Hoàn cười gằn: “Thế mà cũng gọi là diễn sao? Em đừng xúc phạm đến từ diễn xuất, được không?”
Nhậm Xuyên cầm điện thoại nện vào đầu hắn, thực hiện bạo lực gia đình: “Anh thì biết gì! Tiểu Bạch nhà em đã ra mắt từ nhỏ! Với hai mươi năm kinh nghiệm diễn xuất, anh ấy là ảnh đế trẻ nhất trong lịch sử liên hoan phim quốc tế Berlin!”
Giang Hoàn: “…”
Cực kỳ tủi thân.jpg
Vốn dĩ gương mặt đại diện định mời người nổi tiếng hạng hai, hạng ba, không ngờ rằng ảnh đế lại nguyện ý trở thành người đại diện.
Nhậm Xuyên bật đèn xanh, không cần biết cát xê là bao nhiêu, bao nhiêu cũng được!
Tiểu Bạch giỏi nhất!
Nhưng đến khi hợp đồng được ký kết, Nhậm Xuyên hơi sững sờ, trong hợp đồng ghi rõ rành rành tổng cộng cát xê là 9,9 nhân dân tệ.
“Tại sao!” – Nhậm Xuyên gầm lên, “Tại sao Tiểu Bạch không muốn tiền của tôi!”
Quản lý của Giang Tư Bạch, chị Kim, mỉm cười thỏa đáng: “Vì anh là chủ nhân của hai viên kim cương hồng “Chân ái” và “Vô tội”.
Cậu Giang đã rất xúc động trước câu chuyện tình yêu đằng sau hai viên kim cương hồng, nên đã chủ động muốn trở thành đại sứ thương hiệu của bên anh.”
Sau khi hợp đồng được ký kết, hai bên sẽ đi ăn tối cùng nhau.
Khi Nhậm Xuyên nghe tin Giang Tư Bạch sẽ đến, anh nổ tung như pháo hoa bay lên trời, lục tung phòng thay đồ của mình rồi mặc vào bộ lễ phục đắt tiền nhất, thậm chí còn muốn mang hai viên kim cương hồng đi, để thần tượng nhìn kỹ hơn ở khoảng cách gần.
“Á á á á á!” – Nhậm Xuyên kích động, kiềm chế không nổi, “Sắp được gặp trực tiếp Tiểu Bạch rồi! A a a a a!”
Anh nhắm tới hai con vẹt, lảm nhảm Tiểu Bạch nhà mình đẹp trai đến cỡ nào suốt một tiếng đồng hồ, Romeo và Juliet căng thẳng tới mức rụng lông, ước gì được biến khỏi ngôi nhà này.
Giang Hoàn ở trong phòng làm việc lạch cạch đóng lại tài liệu trong tay.
Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Được lắm, Giang Tư Bạch, dám dụ dỗ người của tôi.
Hy vọng cậu có thể chịu nổi lửa giận của tổng tài tôi!
– —
Tác giả có điều muốn nói:
Xin lỗi các cục cưng, Triều Triều bị ốm, các bình luận tạm thời không đọc được.
Khi nào khỏe hơn, tôi sẽ xem.
(tác giả đăng chương này vào ngày 16/12/2020)
Giang Tư Bạch ở trong một cuốn tiểu thuyết khác của tôi, là nhân vật chính của “Ngày ngày yêu đương với ngôi sao hàng đầu”, mang cậu ấy với chồng đến đây là cameo một chút.
Cậu ấy cũng được gọi là chó Giang, các bạn cứ trải nghiệm phong cách này một chút đi.
Giang tổng là đồ ngốc..