Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 79: Tổng Tài Cho Heo Ăn Đi 3


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 79: Tổng Tài Cho Heo Ăn Đi 3


Chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang phát, hai vị tổng tài nửa ngày không nói ra được lời nào, khiến cư dân mạng xem không chớp mắt.
“Tổ chương trình không để chúng tôi thất vọng!”
“Hãy cho tổng tài biết xã hội này hiểm ác thế nào!”
“Ha ha ha ha ha ha ha, cho heo ăn đi!”
“Thiết Trụ và Thúy Hoa ha ha ha ha ha ha ha!”
“Không cần biết là tổng tài kiểu gì, vẫn phải thu hoạch mùa vụ thôi!”

Giang Hoàn ổn định tinh thần, chuẩn bị xem bọn họ cho những thứ gì với Nhậm Xuyên.

Nồi niêu xoong chảo, dầu muối mắm giấm đều không thiếu, nhưng đoàn phim quả thật nói được làm được, thật sự không có gì để ăn, thậm chí còn không có nước uống.
Gà mái và ngỗng lớn tự do ra vào trong sân, tường sân bị sập một nửa, chó có thể nhảy qua, trông ra thấy nhà tranh thấp bé, trời quang mây tạnh.
Cái chỗ chết tiệt này thực sự là…!Nhậm Xuyên nhìn xong thì dở khóc dở cười, nhưng ban đầu đúng là do anh đề xuất ra, yêu cầu “Hoán đổi cuộc sống” liên kết với kênh giúp đỡ nông thôn.
Ra khỏi thành phố, không khí trong lành, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời xanh, như có thể dùng tay chạm đến.

Trời đầy mây phiêu tán, một vệt nắng chiều rực cháy, trông thật tự nhiên và tốt đẹp.
“Trước hết dọn dẹp sạch sẽ chút đi.” – Nhậm Xuyên xắn tay áo, lần đầu tiên đại thiếu gia bắt đầu làm việc nhà.
Phải lau cửa ra vào, cửa sổ, bàn ghế, còn phải chà nhẹ một chút, loại gỗ mỏng manh này chạm thử có khi còn sụp.
Giang Hoàn bắt đầu rửa xoong nồi chén bát.

Không có nước máy, chỉ có thể múc nước giếng, nước giếng sâu lạnh lẽo thấu xương, một lúc sau ngón tay liền đỏ bừng vì lạnh.
“Này.” – Nhậm Xuyên ngăn hắn, “Để em làm cho.”
“Để đó đi.” – Giang Hoàn làm sao cam lòng để cho anh bị lạnh cóng, “Anh sắp rửa xong rồi.”
Nhậm Xuyên lại gần, hai người lén hôn lướt phía sau máy quay.

Cảm giác kia cực kỳ kích thích, giống như là vụng trộm sau lưng người khác.
Chỉ dọn dẹp thôi mà đã dọn đến tối.


Trời sập tối, gió bắc từ Siberia thổi qua làm lay động những cành cây khô, phát ra tiếng sột soạt.
Bụng Nhậm Xuyên kêu một tiếng.
“Nấu…! nấu cơm đi.” – Giang Hoàn xoa bóp đầu ngón tay đỏ bừng không còn cảm giác của mình, lạnh đến tê dại, nhìn đoàn quay phim, “Có gì ăn không?”
Thái độ của đạo diễn rất kiên quyết: “Dùng sức lao động làm ra.”
“Thay đổi đi.” – Giang Hoàn lý sự với đạo diễn, “Đã tối rồi, không thể làm việc được.

Cho tôi ứng trước một chút.”
Nhóm đạo diễn tàn nhẫn: “Một ngàn ký bắp.”
Giang Hoàn hoàn toàn chưa từng làm công việc đồng áng, không biết một ngàn ký bắp là bao nhiêu, vì vậy đồng ý luôn: “Được.”
Một ngàn ký bắp chẳng đổi được bao nhiêu, có tám vắt mì sợi, một hũ dưa muối, và mấy quả trứng gà.
“Thế này quá ít!” – Giang Hoàn bất mãn, “Bắt chúng tôi làm việc mà không cho ăn!”
Đạo diễn nhắc nhở: “Những thứ này đủ cho một gia đình ba người ăn trong một ngày.”
Giang Hoàn đột nhiên không nói ra được lời phản bác.
“Đi…!nhóm lửa thôi?” – Nhậm Xuyên bước vào bếp, nhìn hai cái nồi, “Có phải là cần củi không?”
“Anh đi bổ củi.” – Giang Hoàn liền đứng dậy đi bổ củi.
“Khoan đã, để em đi.”- Nhậm Xuyên đè hắn lại, “Anh chuẩn bị nguyên liệu trước đi.”
Nhậm Xuyên là lần đầu tiên bổ củi, nhìn cái rìu, sau đó nhìn đống củi, chần chừ bổ xuống một cái, để lại một vết nông.
Bổ mấy lần, không bổ lệch thì cũng là củi bay đi, Nhậm Xuyên tức giận giơ rìu lên bổ lung tung, củi bị anh bổ thành một đống hỗn độn.
Đoàn phim đồng thời lùi về sau một bước.
Sợ ghê…
Nhậm Xuyên cầm củi đi vào phòng bếp, Giang Hoàn vừa mới thái thịt ba chỉ heo xong, bọn họ ngồi xổm xuống trước bếp lò, nghiên cứu cách nhóm lửa.
“Đặt…!đặt củi vào…” – Nhậm Xuyên nhét hai miếng củi vào, “Rồi sao nữa?”
Giang Hoàn lấy bật lửa ra: “Đốt…!đốt…”
Bật lửa đốt như thế nào thì củi cũng không cháy, Giang Hoàn vỗ đầu một cái, nhớ ra: “Còn phải có mồi dẫn lửa!”
Hai người tìm kiếm khắp nơi, xé tờ báo dán trên tường, nhét vào bếp đất rồi châm lửa.
Ngọn lửa cuối cùng cũng bốc cháy.

Nhưng ngay lập tức, rất nhiều khói bốc ra, hai người không khỏi sặc ho khù khụ, ở trong phòng thật sự không chịu nổi, phải chạy ra khỏi nhà.
Nhậm Xuyên ho đến nỗi nước mắt trào ra: “Tại sao…!tại sao lại như vậy…”
Mặt mày Giang Hoàn đen thui: “Không…!không biết…”
Nhậm Xuyên nhớ ra: “Củi bị ướt…”
Họ mở toang cửa sổ và cửa ra vào, đợi mãi cho đến khi khói tan hết, căn phòng cũng lạnh đi, ở nhiệt độ đó, nước đóng thành băng.
Lần đầu tiên Giang Hoàn sử dụng loại bếp đất này, hắn hoàn toàn không thành thạo, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.
Nấu được một nửa thì củi tắt ngúm.
Giang Hoàn: “…”
Cuối cùng, bữa tối được dọn ra bàn, một nồi mì, một đĩa dưa muối, và một đĩa thịt heo xào hành lá.
Mì miễn cưỡng vừa chín tới, thịt heo xào hành lá khét như than, dưa muối lại không tệ, nhưng không phải do Giang Hoàn làm.
Giang Hoàn có chút áy náy: “Anh không quen tay…”
“Không sao đâu, không sao.” – Nhậm Xuyên không chê, “Có lẽ ăn cũng khá ngon đấy!”
Giang Hoàn quắc mắt nhìn anh: “Vậy em ăn đi!”
Nhậm Xuyên: “…”
Đối mặt với món thịt heo xào hành lá như than đen, anh thực sự không thể động đũa.
Nghĩ lại về những chiến tích trước đây của Giang Hoàn.
Nếu ăn thì phỏng chừng có thể chết ngay tại chỗ.
Nhậm Xuyên tự tìm mình một cái cớ tuyệt vời: “Em không thể ăn trước! Heo của mình cũng chưa ăn!”
Anh lập tức đứng dậy: “Em đi cho heo ăn!”
Mà này…!heo ăn cái gì?
Nhậm Xuyên ngồi xổm ở cửa chuồng heo, cầm điện thoại tra Baidu: cho heo ăn cái gì.
Anh bấm vào một cái video, người trong video đang nấu thức ăn cho heo, luộc bã đậu và củ cải trong một cái nồi, trông rất thơm.
Nhậm Xuyên đã sẵn sàng nấu thức ăn cho heo.
Giang Hoàn tiến lên: “Anh giúp em.”
“Kh…!không cần!” – Nhậm Xuyên vội vàng kêu hắn dừng lại, nếu Giang Hoàn bắt tay vào làm thì hai con heo có còn sống không.
Là sát sinh đó?

Giang Hoàn đặc biệt muốn chứng tỏ bản thân một chút: “Không sao, ngay cả anh và em cũng có thể ăn, thì heo nhất định cũng có thể ăn!”
Nhậm Xuyên: “???”
Hắn đang nói tiếng heo đấy à?
Nhậm Xuyên hướng dẫn hắn: “Vậy thì anh…!nhổ hai củ cải đi.”
Giang Hoàn mặc áo khoác bông đi ra ngoài: “Được.”
Nhậm Xuyên ngồi trên mặt đất và cắt nhỏ bã đậu, mấy miếng bã đậu này được ép từ cặn sót lại sau quá trình làm dầu đậu nành nên rất cứng, nếu sức lực không đủ mạnh thì sẽ không cắt nổi.
Từ ống kính máy quay, ánh đèn mờ ảo và bóng cây chập chờn, Nhậm Xuyên cúi đầu, giơ rìu lên chém từng nhát một, kèm theo tiếng động khiến người ê răng.
Nhóm quay phim đồng loạt nao núng.
Nửa giờ sau, Giang Hoàn mang theo hai cái bắp cải trở lại, vườn rau cách đó không xa nên hắn tìm tòi và cẩn thận lựa chọn hai cái củ cải tốt, không nên đối xử tệ với heo nhà mình.
Củ cải rửa sạch thái nhỏ cho vào nồi ninh cùng với bã đậu, Giang Hoàn vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, liền lấy dầu, muối, mắm, giấm đổ vào.
Nhậm Xuyên muốn ngăn thì đã trễ rồi: “Này-!”
Giang Hoàn vừa bỏ gia vị vào, vừa nghiêm túc nói: “Heo của chúng ta nhất định phải ăn ngon.”
Thức ăn cho heo lộn xà lộn xộn, có mùi kỳ quái, nhất định sẽ giết hết sinh vật trong vòng mười bước, đoàn phim đồng loạt lùi về sau một bước.
Mang thức ăn cho heo đến chuồng heo, hai con heo đều đói bụng rên rỉ, Giang Hoàn hăng hái đổ đầy máng.
Hai con heo không biết xã hội loài người hiểm ác, nhào tới, vùi đầu ăn lấy ăn để.
Sau một lúc, chúng nó đều dừng lại.
“Ăn đi!” – Giang Hoàn mời gọi, “Đừng ngại!”
Hai con heo nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại một chút, ý là: mày ăn trước đi.
Bên ngoài rất lạnh, Giang Hoàn cũng không trông chúng nó ăn, bưng thùng cơm trở về.
Nhậm Xuyên sờ đầu con heo, rất thông cảm với chúng: “…Ảnh có lỗi với chúng mày.”
Chín giờ tối, kết thúc một ngày quay phim, máy quay phát sóng trực tiếp cũng tắt đi.
Trên giường kang* nóng hôi hổi, lên rồi sẽ không muốn xuống, đêm tối ở quê không nhiều trò vui như ở thành phố, nhiều nhất chỉ chui vào trong chăn nói chuyện.
*giường kang: một loại giường làm bằng gạch chịu nhiệt, bên dưới có lò sưởi ấm.
Nhậm Xuyên chưa bao giờ ngủ trên giường kang, cảm thấy mới lạ, trong chăn ấm áp dễ chịu khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Anh và Giang Hoàn nằm sát nhau như hai cái kén tằm, đầu bên đầu, ngực sát bên ngực, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến người ta thấy sự thân mật, giống như một cặp vợ chồng mới cưới.
“Anh…” – Nhậm Xuyên gọi hắn, “Anh ngủ chưa?”
“Chưa.” – Giang Hoàn mở mắt ra, nhìn anh, “Sao vậy?”
“Em…” – Nhậm Xuyên ngập ngừng, anh muốn nói là mình lạnh, nhưng giường kang lại nóng hầm hập.
Giang Hoàn hiểu được, mở chăn của mình ra: “Vào đi.”
Nhậm Xuyên nghiêng người lăn vào ngay, cơ thể hai người áp sát, da thịt cọ vào nhau, mang đến một loại nóng bỏng khác biệt.
Giang Hoàn hôn cổ Nhậm Xuyên một cái: “Ngủ đi.”

Nhậm Xuyên đỏ mặt: “Hôn…!hôn đi…”
Rõ ràng có rất nhiều những câu nói lãng mạn về nụ hôn trên thế giới, nhưng Nhậm Xuyên chọn cách đơn giản và trần trụi nhất.

Anh chẳng cần hoa mỹ như trong tiểu thuyết.

Giang Hoàn hôn anh, đầu lưỡi ướt át lướt qua khe môi rồi tiến vào.
Triền miên, nóng bỏng, ướt át, môi răng quấn quýt, Nhậm Xuyên víu lấy cánh tay của Giang Hoàn, giống như dây tơ hồng* toàn thân không xương cốt, thích thú, điên cuồng.
*dây tơ hồng ở đây là loại cây ký sinh bám trên cây khác để sống.
Da thịt dính sát vào nhau, Nhậm Xuyên hài lòng, vùi trong lồng ngực Giang Hoàn, giống như đã, đang và sẽ mãi là như vậy.
Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng, đoàn làm phim bắc loa lớn và kêu to: “Dậy! Dậy! Dậy!”
Hai người trên giường giật mình một cái, lăn lộn, như thể vừa bị bắt quả tang.
“Đệt.” – Giang Hoàn sửng sốt, liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ.
Đạo diễn nhắc nhở: “Hiện tại các cậu là nông dân thì phải chạy theo nếp sống của nông dân, giờ các cậu rời giường và cho gà ăn nào!”
“Dậy dậy dậy!” – Giang Hoàn và Nhậm Xuyên bực bội, ai bảo bây giờ bọn họ là Lý Thiết Trụ và Thúy Hoa.
Thức dậy rửa mặt và tùy tiện ăn bữa sáng, rồi cho tất cả các sinh vật to to nhỏ nhỏ trong nhà ăn xong, bọn họ đi nhìn một chút tài sản quan trọng của mình…
Mười mẫu ruộng bắp.
Cây bắp kéo dài đến tận chân trời, mênh mông bát ngát, nhìn xa trông giống đại dương bao la không thấy bờ.
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn: “…”
Đạo diễn nhắc nhở họ: “Mục tiêu của các cậu hôm nay là một ngàn ký bắp.”
Cả làng chỉ còn lại nhà bọn họ chưa thu hoạch mùa vụ, một đống bắp râu dài, vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Giang Hoàn cam chịu xắn tay áo: “Làm thôi.”
Một công việc tốn cả buổi sáng, lột bắp ngô ném vào sọt rồi khuân về nhà, lặp đi lặp lại, giống như một vòng lặp không có điểm dừng.
Nhậm Xuyên lau mồ hôi trên trán, xoa xoa thắt lưng của mình, lúc này, anh nghe thấy một người dân trong làng hét lên: “Lý Thiết Trụ! Heo nhà cậu chạy rồi!”
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên: “!!!”
Bức tường chuồng heo sập xuống, hai con heo nhân cơ hội chạy thoát, công việc đồng áng suôn sẻ đang làm được một nửa thì phải chạy ra bắt heo.
Nhậm Xuyên và Giang Hoàn phân công nhau hành động, mỗi người chặn một đầu, vòng quanh làng chạy tới chạy lui, kỹ năng kém xa một con lợn nhanh thoăn thoắt.
Nhậm Xuyên mất dấu con heo đang đuổi, đang tìm kiếm tung tích của nó khắp nơi, lúc này, lại nghe thấy tiếng dân làng kêu lên: “Trên cây! Trên cây!”
Nhậm Xuyên giật nảy cả mình: “Heo ở trên cây!”
Dân làng vỗ đùi: “Là chồng cậu ở trên cây!”
Nhậm Xuyên: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.