Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 77: Tổng Tài Cho Heo Ăn Đi 1


Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 77: Tổng Tài Cho Heo Ăn Đi 1


Ngài Thường có vẻ rất thích Nhậm Xuyên, thường mời anh đi nghe nhạc kịch, xem biểu diễn ba lê, hoặc thưởng thức bộ sưu tập của ngài một chút.
Nhậm Xuyên xem ngài Thường là người lớn trong nhà Giang Hoàn, được mời thì đi, nhiều lần cùng ngài Thường ra vào các nơi cao cấp.

Trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bóng gió trong Bắc Kinh đều đổi chiều.
Thực ra Nhậm Xuyên cũng có ý đồ riêng, anh muốn nghe thêm chuyện của Giang Hoàn từ ngài Thường.
Anh muốn biết tại sao Giang Hoàn lại có cái tên Pluto buồn bã và cô đơn như vậy.
Người yêu của anh, giống như sao Diêm Vương bị loại khỏi hệ mặt trời, thuở còn niên thiếu một thân một mình cuộn tròn trong góc tối tăm lạnh lẽo của vũ trụ.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Nhậm Xuyên không thể chịu nổi.
Đồng thời anh cũng không quên đại hội cổ đông bất thường diễn ra vào mười lăm ngày nữa.
Các cổ đông lớn đều cử đại diện cho mình.

Nhậm Xuyên, với tư cách là cổ đông chiếm 30% cổ phần, ngồi ở vị trí đầu với Tống Kỳ Văn.
Tống Kỳ Văn có vẻ khá tự tin, hắn mặc một bộ âu phục cổ đứng nhỏ, trông có vẻ đường thăng tiến rộng mở, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau với Nhậm Xuyên mơ hồ lộ ra mâu thuẫn sắc như dao.
Mười giờ sáng, tất cả đại diện cổ đông đã ngồi vào chỗ, cuộc họp bắt đầu.
Tống Kỳ Văn đưa ra đề xuất của mình, tổng cộng có ba phần, một phần là thư chuyển nhượng 15% vốn cổ phần, một phần là đề xuất tước bỏ vị trí CEO của Nhậm Xuyên và phần còn lại là CIM do ngân hàng đầu tư đưa ra.
*CIM (confidential information memorandum): bản ghi thông tin mật, là một tài liệu hồ sơ gọi vốn được sử dụng trong các thương vụ mua bán và sáp nhập (M&A) để truyền đạt thông tin quan trọng về một doanh nghiệp được bán bao gồm các hoạt động, báo cáo tài chính, đội ngũ quản lý và dữ liệu khác cho người mua tiềm năng.
Đổi giám đốc, bán công ty, đây không phải là một động thái tầm thường, đại diện cổ đông không ngờ lại có một trận chiến lớn như vậy, biểu cảm trên mặt bọn họ khá là đặc sắc.
Nhậm Xuyên bất động như núi, cả khi Tống Kỳ Văn nhắc đến mình cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Anh đã dự đoán được điều này.
Tống Kỳ Văn nắm giữ 45% vốn cổ phần, chỉ thiếu 5% nữa là có thể có quyền hành tuyệt đối.
Nhậm Xuyên thậm chí còn có thời gian để nghĩ rằng, Tống Kỳ Văn chắc hẳn là đang cực kỳ tiếc nuối.
Đại khái là không biết đã nhảy múa thế nào sau lưng anh đi.
“…Tóm lại, tôi nghĩ rằng hoạt động của công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch đã gặp phải những vấn đề rất lớn, mà tất cả những điều này, với tư cách là giám đốc điều hành, Nhậm Xuyên không thể trốn tránh trách nhiệm.” – Tống Kỳ Văn lộ ra sự sắc bén của mình, “Tôi nghĩ cậu ta không còn phù hợp để tiếp tục giữ chức vụ giám đốc điều hành.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Nhậm Xuyên, toàn là chờ mong và chế giễu, muốn xem cảm giác bị chính anh em thân thiết đâm cho một dao là như thế nào.

Nhưng Nhậm Xuyên không hề tức giận, thậm chí còn nở một nụ cười trên môi, như thể người được nói tới không phải là mình.
Tống Kỳ Văn thấy biểu cảm chắc thắng của anh như vậy, hơi thở có chút rối loạn.
Đề xuất được thông qua, cổ đông bắt đầu biểu quyết.
Một mình Tống Kỳ Văn đã chiếm 45%, chỉ cần trong số các cổ đông còn lại có 5% đồng ý thì những đề xuất này sẽ có hiệu lực.
Tống Kỳ Văn có thể đá Nhậm Xuyên khỏi Hắc Thạch, trở thành giám đốc điều hành, sau đó đổi chủ và bán Hắc Thạch với giá cao.
Tất cả mọi người đang chờ đợi công bố đáp án, máu thịt sôi sục ù cả lỗ tai, ngay cả nhịp tim cũng không khỏi nhanh hơn một chút.
Các trợ lý đếm từng vé một: “Đồng ý…!đồng ý…!đồng ý…”
Mỗi một tiếng đồng ý vang lên, sự tự mãn của Tống Kỳ Văn càng trở nên rõ ràng hơn.
Đã có bốn mươi lăm sự đồng ý.
Nhậm Xuyên ung dung bình thản, anh đang chờ đợi một khắc kia.
Nhóm trợ lý đọc lên phiếu phản đối đầu tiên: “Phản đối…”
“Phản đối…!phản đối…!phản đối…”
Sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt của Tống Kỳ Văn.
Một phiếu rồi lại một phiếu, tổng cộng là năm mươi lăm ý kiến ​​phản đối.
Tống Kỳ Văn nhìn những người có mặt, hắn đều đã liên lạc và lôi kéo, hắn nghĩ cán cân chiến thắng sẽ nghiêng về phía mình, tưởng mình đã và đang tắm trong thánh quang của nữ thần.
Hắn vốn dĩ không nghĩ ra được làm sao chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Nhậm Xuyên đã ảnh hưởng nhiều cổ đông như vậy.
Cải tử hoàn sinh.
Bốn chữ này có thực sự dễ dàng như vậy không?
Hắn lên kế hoạch toàn thắng và muốn đuổi Nhậm Xuyên đi, hai người vốn dĩ là anh em lại quay ra đối đầu lẫn nhau.
“Đề xuất của cậu bị phản đối.” – Nhậm Xuyên sửa sang quần áo và đứng dậy, “Tôi có một đề xuất khác ở đây.”
Răng của Tống Kỳ Văn bắt đầu đánh nhau, và chân của hắn không khỏi phát run.
Đao kiếm của Nhậm Xuyên lúc này mới ra khỏi vỏ.
Người bị đuổi đi, chính là hắn.
Nhậm Xuyên đưa ra đề xuất của mình, trên màn chiếu xuất hiện một hàng chữ lớn: “Kế hoạch cải cách và chỉnh đốn của Công ty Khoa học kỹ thuật Hắc Thạch năm XX.”
Tống Kỹ Văn lập tức sững sờ.

Vậy mà lại không phải đề xuất cách chức phó tổng của hắn.
“Trong một tháng cải cách và chỉnh đốn này, tôi vẫn luôn suy nghĩ về tương lai của Hắc Thạch.” – Nhậm Xuyên bình thản nhìn mọi người ở đây, “Có lẽ chúng ta phải thay đổi phương hướng phát triển.”
“Công ty tồn tại không chỉ vì lợi nhuận.

Chúng ta là những chiếc răng nanh sắc bén nhất trong xã hội này, chúng ta bảo vệ sự bình yên của xã hội, cung cấp cho mọi người thức ăn, quần áo, và giải trí tinh thần.” – Nhậm Xuyên đứng trên bục cao, từ trên cao nhìn xuống các vị đại biểu, “Vô số gia đình có thể tồn tại được nhờ con tàu khổng lồ của “doanh nghiệp”.

Doanh nghiệp là nhân tố chính của thị trường, đối tượng chính mà nó tiếp xúc trực tiếp là các cá nhân.

Khi các tân binh mở công ty, vốn cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày trở thành tư bản lớn, mà đã đứng trên đỉnh nhân tài thì càng không nên quên giấc mơ giấu trong lòng chính mình lúc vẫn còn là tay mơ.”
“Chúng ta cần phải thực hiện trách nhiệm xã hội đó.” – Nhậm Xuyên chuyển màn hình, “Hãy để Hắc Thạch bước vào tầm nhìn của người dân Trung Quốc bình thường, và để nhiều đôi mắt hơn theo dõi sự phát triển của chúng ta.”
Trên màn hình là một tự truyện hoàn chỉnh mà Nhậm Xuyên đã viết đoạn đầu khi anh ở trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh nho nhỏ ở bệnh viện, anh trải qua sinh tử, nhưng cũng nhìn thấy được cuộc sống mới.

Anh lĩnh ngộ được sự mong manh của sinh mạng, nhưng anh cũng biết rằng bệnh tật không phải là bất khả chiến bại.
Anh từ bỏ danh tính giám đốc của mình, bước vào ánh đèn của dân chúng bình thường.
Và ôm trọn vào lòng những cảm xúc bé nhỏ và tầm thường ấy.
“Cuộc sống vì chúng ta mà rung động.” – Nhậm Xuyên đọc các chữ lớn trên màn hình và mỉm cười với tất cả những người có mặt tại đây, “Đây sẽ là phương châm của Hắc Thạch trong tương lai.”
“Quỹ Hắc Thạch sẽ được thành lập, sử dụng 10% doanh thu hàng năm để giúp đỡ miễn phí các bệnh nhân ung thư và ung thư máu, đồng thời mở kênh hỗ trợ nông nghiệp cho tất cả nông dân.” – Nhậm Xuyên kết thúc bài phát biểu của mình và cúi chào thật sâu, “Xin hãy tiếp tục chứng kiến ​​sự phát triển của Hắc Thạch, chúng tôi sẽ đồng hành cùng bạn.”
Một tiếng, hai tiếng, những người đại diện dồn dập đứng lên vỗ tay để khen ngợi Nhậm Xuyên và chúc mừng cho tương lai của Hắc Thạch.
Nhận được tràng pháo tay của mọi người, Nhậm Xuyên nở nụ cười khiêm tốc, và nhìn về phía Tống Kỳ Văn.

Tống Kỳ Văn co người trên ghế với khuôn mặt xám xịt, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Nhậm Xuyên bước xuống bục, đi ngang qua hắn, bọn họ không còn là anh em, cũng chẳng phải kẻ thù.
Bọn họ cũng không còn ở cùng độ cao, một ở trên đỉnh, còn một ở dưới chân.
Sau đại hội cổ đông, Tống Kỳ Văn đã tự nguyện nộp đơn từ chức, cũng mang theo hơn hai mươi nhân viên.
Nhậm Xuyên không nói thêm gì, chủ động thả người.
Toàn bộ công ty liền trở nên trống rỗng.
Mạnh Xuân bước vào, đưa cho anh một tập tài liệu và báo một tin mới: “Tôi nghe nói phó tổng Tống gia nhập công ty Thạch Lựu Video, hơn hai mươi người nòng cốt cũng vào đó.”
“Ừm.” – Nhậm Xuyên thoáng gật đầu, vừa uống cà phê vừa xem kế hoạch do bộ phận sáng tạo gửi tới.
Mạnh Xuân tò mò: “Dường như anh không quan tâm chút nào.”
“Điều tôi quan tâm hơn là khi Tống Kỳ Văn tìm cậu thì hắn định trả cậu bao nhiêu tiền.” – Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên và nhìn Mạnh Xuân, “Tôi có thể tăng lương cho cậu.”
Mạnh Xuân phì cười: “Gấp đôi, nhưng tôi không nghĩ hắn có thể trả nổi.”
“Tôi cũng không trả nổi.” – Nhậm Xuyên “chà chà” hai tiếng, “Cậu lái Maybach của tôi đưa Chung Niệm đi hóng gió đi.”
Mạnh Xuân có chút hoảng sợ: “Còn anh thì sao?”
Nhậm Xuyên mỉm cười: “Tôi có người đến đón.”
Có vẻ như mọi thứ đều đang thay đổi theo đúng hướng, Nhậm Xuyên vô thức ngâm nga một bài hát, động đậy ngón tay, nhìn thấy một dự án khác biệt.
Anh đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Lựa chọn hai mươi người từ các ngành nghề khác nhau để làm chương trình phát sóng trực tiếp, cho phép họ trao đổi thân phận với nhau và sống trong một tháng.
Ví dụ, để những người nổi tiếng trên internet làm kỹ sư, lập trình viên có thể bán đồ ăn, giám đốc có thể làm nông dân và nhà khoa học có thể học vẽ.
Tên chương trình là “Hoán đổi cuộc sống”.
Nhậm Xuyên đọc tiếp, muốn biết tác giả của dự án này là ai, nhưng không ngờ lại là một cái tên quen thuộc – Tạ Tán.
Tên tân binh nhỏ bé chỉ có thể pha cà phê làm bỏng anh đó sao?
Vẫn chưa có nghỉ việc?
Nhậm Xuyên nhắn vào mạng nội bộ: “Bảo Tạ Tán ở bộ phận sáng tạo đến văn phòng của tôi.”
Mười phút sau, Tạ Tán run rẩy gõ cửa: “Giám…!giám đốc?”
“Dự án của cậu không tệ.” – Nhậm Xuyên đưa dự án ra, “Định hướng tiếp theo là gì?”
Tạ Tán nuốt khan: “Tôi…!Tôi chưa có ý tưởng…”
“Cậu vẫn nghĩ mình là tân binh à?” – Nhậm Xuyên đưa hai tay chống cằm, “Khi ý tưởng sáng tạo nảy ra trong đầu cậu, cậu nên nghĩ cách liên hệ với các bộ phận liên quan và cách để thuyết phục tôi.

Hãy nghĩ xem bước kế tiếp nên làm như thế nào.”
Tạ Tán run lên: “Tôi…”

“Tôi nghĩ…!cần phải mời đài truyền hình…”
“Ừ.” – Nhậm Xuyên rất kiên nhẫn, “Sau đó thì sao?”
“Phát…!quảng cáo…”
“Ngoài ra nên…!mời những người nổi tiếng trên Internet…”
Nhậm Xuyên gật đầu: “Chỉnh sửa lại ý tưởng của cậu và lập một kế hoạch.

Tại cuộc họp ngày mai, cậu sẽ là diễn giả chính.”
Tạ Tán giật mình: “Tôi…!sao?”
Nhậm Xuyên cười: “Hắc Thạch không còn là Hắc Thạch trước đây, cậu không thể là cậu trước đây.”
Anh đứng dậy, đi qua bên cạnh Tạ Tán, cởi bỏ thẻ thực tập sinh: “Từ giờ trở đi, cậu là nhân viên chính thức.”
Dự án “Hoán đổi cuộc sống” nhanh chóng lan rộng khắp công ty.
Nhiều bộ phận làm việc cùng nhau để chọn ra các vai trò trong toàn xã hội, miễn là nghề nghiệp đủ đặc thù thì sẽ có cơ hội tham gia.
Thậm chí quảng cáo còn truyền đến trên bàn làm việc của Giang Hoàn.
“Hoán đổi cuộc sống?” – Giang Hoàn liếc nhìn quảng cáo trên tay, “Đây là dự án mới của Hắc Thạch sao?”
Chung Niệm trực tiếp nhận được tin tức từ Mạnh Xuân: “Vâng, Hắc Thạch muốn sử dụng dự án này để bắn phát súng đầu tiên sau khi cải cách và chỉnh đốn.”
Cậu lén lút nói với Giang Hoàn: “Nghe nói Nhậm tổng cũng đích thân tham gia.”
“Đăng ký.” – Giang Hoàn đáp ngay lập tức, “Đăng ký cho tôi.”
Chung Niệm cũng không cảm thấy ngạc nhiên: “Vâng.”
Chỉ là đăng ký mà thôi, cũng không có kỳ vọng được chọn, Giang Hoàn có lẽ đã sắp quên hẳn chuyện này.
Ba ngày sau, hắn nhìn thấy một phong thư trong hòm.
“Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã tham gia vào hoạt động của chúng tôi.

Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào “Hoán đổi cuộc sống”, chức vụ: tổng tài.

Vui lòng xem tệp đính kèm để biết thêm chi tiết…”
Giang Hoàn có chút bối rối.
Hắn…!trúng tuyển?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.