Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 75: Tướng Quân Phẫn Nộ
Ngài Thường nhìn Nhậm Xuyên, trẻ trung, xinh đẹp, có sức sống của một chú bê con mới sinh, khác với lần trước gặp mặt, chú chó mất chủ lúc đó vào giờ phút này rạng rỡ như một hoàng tử nhỏ.
Ông nhớ tới dáng vẻ lần trước Nhậm Xuyên trả lời điện thoại, không khỏi tò mò, hỏi Nhậm Xuyên: “Cậu và Giang Hoàn có quan hệ gì?”
Nhậm Xuyên nhìn xung quanh một chút, sợ người khác nghe thấy nên kiễng chân ghé sát vào bên tai ngài Thường: “Đó là anh của tôi.”
Nhậm Xuyên cảm thấy mức độ vẫn chưa đủ, nói thêm: “Là kiểu kia.”
Cảnh tượng đó lọt vào mắt Giang Hoàn trông như Nhậm Xuyên đang nhón chân muốn hôn, hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ dưới lòng bàn chân bốc lên trên đỉnh đầu.
Hắn bước nhanh lên phía trước, kéo Nhậm Xuyên về phía sau mình, quay lại đối đầu với người đàn ông kia.
Ngài Thường cười nhẹ, nâng ly chào: “Tuyên bố cực kỳ hoàn hảo.”
“Ngài Thường.” – Giang Hoàn nhíu mày, “Ông nói chuyện gì với em ấy?”
Ngài Thường nhấp một ngụm rượu: “Chút chuyện riêng thôi.”
Hai chữ “chuyện riêng” trực tiếp kích động Giang Hoàn, hắn kéo Nhậm Xuyên đi: “Không có gì để nói hết.”
“Khoan!” – Nhậm Xuyên không muốn rời đi, anh kéo Giang Hoàn lại, “Anh, nghe em nói, để em giới thiệu…”
“Không giới thiệu gì hết!” – Giang Hoàn tức giận ngắt lời anh, “Em ở cùng ổng hay là đi theo anh?”
Nhậm Xuyên không biết vì sao Giang Hoàn lại tức giận: “Em…”
Ngài Thường ở phía sau kêu lên: “Pluto.”
Giang Hoàn lập tức yên tĩnh lại.
Pluto, nhũ danh của hắn, cũng là…!cơn ác mộng của hắn.
“Cậu Nhậm và chú chỉ là bạn.” – Ngài Thường giải thích, “Nếu con không tin chú, thì cũng phải tin cậu Nhậm.”
Khóe miệng của ông cong lên: “Dù sao cậu ấy cũng nói cho chú rằng con với cậu ấy là “anh em” kiểu kia.”
Nhậm Xuyên cũng nhân cơ hội giải thích rõ ràng: “Em có một lần uống say ngã trước cửa club, ngài Thường đã giúp em, nếu không em đã chết cóng trên đường phố Bắc Kinh!”
Giang Hoàn nhớ ra, lần đó Nhậm Xuyên gọi điện cho hắn và nhờ hắn đến đón ở cổng club.
Hắn gật đầu với ngài Thường: “Cảm ơn.”
“Nếu cảm ơn…” – Ngài Thường ung dung nhìn Giang Hoàn, “Sao con không gọi là chú?”
“Không cần.” – Giang Hoàn nói thẳng, “Ân tình tôi sẽ trả lại cho ông.”
Hắn dẫn Nhậm Xuyên rời đi: “Lần sau gặp.”
Ngài Thường ở phía sau gọi hắn: “Pluto!”
Giang Hoàn tiếp tục bước đi, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhậm Xuyên cảm thấy Giang Hoàn đang tức giận, từ khi nhìn thấy ngài Thường, cơn tức giận của hắn không hề nguôi xuống.
“Anh…”- Nhậm Xuyên không biết nói gì, “Anh tên…!Pluto à.”
Giang Hoàn “ừm” một tiếng không nhẹ không nặng.
Trong đầu hắn xuất hiện một giọng nói: “Mày là Pluto, sao Diêm Vương, ngôi sao xa mặt trời nhất, cô đơn vô tận.”
Sao Diêm Vương – ngôi sao xa mặt trời nhất trong hệ mặt trời.
Không có ánh sáng nào có thể đi một hành trình dài sáu tỷ ki-lô-mét để tìm đến nó, không có không khí, không có nước, không có sự sống.
Đây là một ngôi sao bị thần thánh bỏ rơi, bị đày ải và lang thang trong vùng tối tăm nhất của dải ngân hà.
Nhậm Xuyên dùng một giọng hào hứng mà nói với hắn: “Tên tiếng Anh của em là Charon!”
Bước chân của Giang Hoàn lập tức dừng lại.
Thế mà có một vệ tinh tự nhiên tên là Charon, chỉ cách Pluto bằng một phần mười lăm khoảng cách giữa trái đất và mặt trăng.
Charon, người lái đò dưới địa ngục Hades.
Cách sáu tỷ ki-lô-mét xa xôi, ở góc tối nhất mà ánh sáng không thể chiếu tới.
Chỉ có bọn họ ở bên cạnh nhau.
Charon vẫn luôn đồng hành cùng Pluto trong chuyến hành trình lạnh giá và khó khăn.
Trong biển sao mênh mông này, Charon không phải là người lái đò đưa Pluto đến địa ngục.
Mà là bạn đồng hành duy nhất của Pluto.
Trong vũ trụ chỉ có một Pluto.
Và Pluto chỉ có mỗi Charon.
Giờ phút này, Giang Hoàn không còn cảm thấy tên của mình là ác mộng nữa, hắn nhìn Nhậm Xuyên với vẻ mặt không dám tin, giọng nói cũng run run: “…Charon?”
“Là em!” – Nhậm Xuyên mở rộng vòng tay, lồng ngực của họ chạm vào nhau, tựa như hai hành tinh nhỏ gặp gỡ.
Giang Hoàn ôm chặt Nhậm Xuyên, muốn làm cho vệ tinh này tan thành bụi và hòa vào vành đai của mình.
Hắn đưa môi lên, nhưng dừng lại khi sắp chạm đến, nhìn Nhậm Xuyên, báo trước: “Anh muốn hôn em.”
Mặt Nhậm Xuyên đột nhiên đỏ lên, anh nhìn trái nhìn phải đám người qua lại trên sân trước: “Không…!được…”
Giang Hoàn không biết xấu hổ: “Nhưng anh chỉ muốn hôn em.”
Hắn nói thêm: “Ngay bây giờ.”
Nhậm Xuyên đột ngột đẩy hắn một cái, sau đó kéo rèm cửa và giấu cả hai vào bên trong.
Giang Hoàn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, dùng sức rất mạnh, máu khắp người đều sôi sục, gặm cắn đôi môi của Nhậm Xuyên như một con sói hung dữ.
Cơ thể của bọn họ áp sát lại gần nhau, nhiệt độ giao hòa, quyến luyến không rời.
Đầu lưỡi cạy mở môi răng, trượt vào miệng, quấn lấy nhau, tham lam không ngừng cuốn lấy hơi thở của nhau, hơi thở trở nên nóng bỏng không thể chịu nổi.
Kích thích mạnh mẽ cuốn phăng mọi thứ, khiến đại não như muốn nổ tung.
Bọn họ nấp sau tấm rèm, bí mật động tình, mặc kệ huyên náo và cám dỗ mà ôm lấy nhau.
Nhậm Xuyên cảm thấy hài lòng, anh đã trộm được chủ nhân của toàn bộ bữa tiệc này.
Giấu trong lòng, chỉ thuộc về mỗi mình anh.
Khi mây đen và mặt trời hôn nhau, chúng biến thành phồn hoa trên mặt đất.
“Cưng à…” – Giang Hoàn kề sát vào tai Nhậm Xuyên, thầm thì, “Em là thuốc tiên, là con dao đoạt mệnh…”
“Hồn anh bị em bắt mất rồi…”
Tay Giang Hoàn dùng sức quá mạnh, Nhậm Xuyên thấy thắt lưng sắp bị gãy rồi, bèn đẩy hắn ra, mà cảm giác như đang đẩy một bức tường, không hề nhúc nhích.
Hạ bộ của hai người áp sát vào nhau, cọ vào nhau, cọ ra nhiệt hỏa.
Nhậm Xuyên cảm thấy rõ ràng có một vật cứng không thể bỏ qua đang đè lên mình với nhiệt độ nóng bỏng.
Giang Hoàn cố ý tiến lên, đẩy Nhậm Xuyên vào góc hẹp, thân dưới nhịp nhàng chuyển động, giống như một con dã thú hạ đẳng không biết xấu hổ.
“Đừng…” – Nhậm Xuyên hoàn toàn hoảng sợ, anh thích Giang Hoàn, nhưng lại không thích phải ở dưới thân hắn, “Tránh ra…”
“Đừng nhúc nhích…” – Giang Hoàn phả ra nhiệt, “Để anh…!một chút…”
Nhậm Xuyên chịu không nổi, mặt mũi nóng bừng như sốt cao không nguôi, giãy dụa liên hồi, trong lúc vội vàng thì tát vào mặt Giang Hoàn một cái.
Giang Hoàn sững sờ.
Nhậm Xuyên thở hổn hển, không dám nhìn hắn, đột nhiên đẩy mạnh Giang Hoàn ra, rồi chạy đi.
Anh bước đi vội vàng, đưa tay xoa môi, không ngờ có ngày mình lại bị Giang Hoàn xem như phụ nữ.
Một chút tủi thân bắt đầu nhen nhóm.
Anh không nhìn đường, cúi đầu bước đi, vừa lao ra khỏi thang máy thì vô tình va vào ngực một người.
“Xin lỗi…” – Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, “Ngài Thường…”
Ngài Thường cầm chiếc áo khoác trong tay, từ trên nhìn xuống anh: “Cậu Nhậm đi đâu vậy?”
“Tôi…” – Nhậm Xuyên nuốt nước bọt, cũng không biết mình đi đâu, “Không biết…”
Ngài Thường im lặng nhìn anh: “Cậu Nhậm là một vũ công ba lê, phải không?”
Nhậm Xuyên sửng sốt: “Ngài biết sao?”
“Ừm.” – Ngài Thường gật đầu, “Thật khéo, tôi từng sống ở Nga một thời gian, cũng khá quen thuộc với múa ba lê.”
“Tôi…” – Nhậm Xuyên có chút bối rối, “Đây chỉ là sở thích thôi.”
Ngài Thường đưa tay ra đặt lên vai anh: “Nếu cậu Nhậm không biết phải đi đâu, không bằng về nhà với tôi, chúng ta trò chuyện về ba lê một chút.”
Giang Hoàn đơ người vài phút mới phản ứng kịp, muốn đuổi theo, nhưng lại bị một vị khách cầm ly rượu ngăn lại.
“Xin lỗi.” – Hắn lách người xuyên qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Nhậm Xuyên khắp nơi, nhưng lại như biến mất tiêu rồi.
Hắn đuổi theo đến quầy lễ tân của khách sạn: “Cô có thấy một người đàn ông mặc âu phục giống tôi bước ra ngoài không? Cậu ấy đi đâu vậy?”
Lễ tân trả lời hắn: “Ngài ấy lên xe rồi ạ.”
Giang Hoàn nhíu mày lại, Nhậm Xuyên tới đây bằng xe của hắn, không có tự lái xe đi, vậy là lên xe của ai?
“Tôi muốn xem camera giám sát.” – Giang Hoàn cương quyết yêu cầu, “Em tôi đi lạc.”
Phải hơn nửa tiếng sau, khách sạn mới cho hắn xem camera giám sát, màn hình cho thấy Nhậm Xuyên bước lên một chiếc Aston Martin, biển số cho thấy đó là một chiếc xe thuộc Bắc Kinh.
Căn cứ theo biển số, chiếc xe này thuộc về một công ty cho thuê xe, chỉ sau khi Giang Hoàn tỏ thái độ cứng rắn, hãng xe mới cho biết rằng người thuê chiếc xe này là Thường Ôn Sơn, ngài Thường.
Giang Hoàn lập tức siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Quay qua quay lại cũng đã lãng phí nửa tiếng.
Trong vòng nửa tiếng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hắn khởi động chiếc Bugatti Veyron của mình, đồng thời gọi điện cho ngài Thường, một lời chào hỏi cũng không nói: “Ông đang ở đâu?”
Giọng của ngài Thường khá lạnh nhạt: “Ở nhà.”
“Tôi nói cho ông biết-” – Giang Hoàn đạp chân ga, chiếc Bugatti Veyron giống như một con dã thú hung hăng, gầm thét lao vút đi, “Đừng có động vào cậu ấy-!”
“Pluto.” – Giọng ngài Thường nghe không ra cảm xúc, “Con hiểu lầm chú rồi.”
“Hiểu lầm đếch gì.” – Giang Hoàn nổi trận lôi đình, “Tôi cảnh cáo ông, đừng có gọi cái tên đấy ra!”
Hắn cúp điện thoại rồi vất qua bên ghế phó lái, dùng hai tay giữ vô lăng và xoay mạnh, ngay sau đó chiếc Bugatti Veyron phóng đi vun vút.
Hắn biết địa chỉ của ngài Thường, bởi vì khi ông trở về Trung Quốc đã mời hắn tới, nói rằng muốn ôn chuyện chú cháu.
Không giống như những người tinh anh khác, ngài Thường có hơi lạc hậu, ông yêu thiên nhiên và phong cảnh hơn.
Biệt thự của ông được xây trên núi, cách biệt với náo nhiệt bên ngoài, trông giống một ngôi chùa với tiếng chuông ngân và pháo hoa.
Các vệ sĩ tuần tra suốt ngày đêm, mọi ngóc ngách đều có camera giám sát cực kỳ nghiêm ngặt, Nhậm Xuyên vốn dĩ không thể trốn ra ngoài.
Giang Hoàn để xe ở trước cửa, sải bước xông vào, quản gia chạy bước nhỏ phía sau không ngừng kêu to: “Cậu Giang! Cậu Giang!”
Hắn đá tung cánh cửa biệt thự, bước vào tiền sảnh và hét lên: “Thường Ôn Sơn! Đi ra đây!”
Ngài Thường mặc bộ âu phục với áo ghi lê đi xuống lầu, tay còn cầm một ly rượu đỏ, nhìn thấy hắn thì không khỏi cau mày: “Pluto, phong thái của con đâu?”
“Đưa người ra đây.” – Giang Hoàn không có thời gian tán gẫu với ông, “Người đâu!”
“Ồ?” – Ngài Thường nhướng mày, “Gấp gáp như vậy sao? Cậu ta là gì của con?”
“Chẳng lẽ ông không thấy sao?” – Giang Hoàn bước tới, đối mặt với ông như một con mãnh thú, lửa giận đè nén giữa hai lông mày, “Đó là người tôi nâng niu trong lòng bàn tay, đặt trên đầu quả tim, muốn ở bên cạnh cả đời đến bạc đầu giai lão!”
Ngài Thường nhấp một ngụm rượu đỏ: “Con thật sự không xem gia quy là cái gì cả.”
“Đừng nói điều thừa thãi nữa!” – Giang Hoàn rống lên, “Người đâu!”
Ngài Thường ung dung nhìn hắn: “Nếu không đưa ra thì sao?”
Giang Hoàn không thèm nhìn, đột nhiên vung một cú đấm thẳng vào quai hàm của ngài Thường.
Ngài Thường giơ tay lên chặn lại, ly rượu đỏ rơi xuống đất vỡ tan tành, rượu chảy tràn ra ngoài.
“Đúng là chú có mời cậu Nhậm về nhà rồi thưởng thức ba lê cùng nhau.” – Ngài Thường thong thả sửa lại cổ tay áo của mình, “Nhưng cậu ấy không đồng ý.”
Giang Hoàn ngây ngẩn cả người.
“Cậu ấy nói với chú, cậu ấy phải về nhà.” – Ngài Thường nhìn Giang Hoàn, trong mắt mang theo ý cười, “Để chờ con.”
Lần này Giang Hoàn thật sự không ngờ được, hắn mạo phạm Nhậm Xuyên, bắt nạt anh, nhưng cục cưng của hắn lại về nhà trước, dù cho có đi đâu cũng không quên mất nhà của mình.
Ngài Thường cười cười: “Tướng quân phẫn nộ-“
Giang Hoàn giẫm lên rượu khắp sàn nhà, cáo từ, “-vì hồng nhan.”
*冲冠一怒为红颜 (xung quan nhất nộ vị hồng nhan): tướng quân nổi giận vì người đẹp, là một câu thơ trong bài Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp thời nhà Minh.
Trong bài thơ này, Viên Viên là tên một danh kỹ ở Giang Nam được Ngô Tam Quế chuộc thân, sau nhiều sóng gió, họ tái hợp, tác giả thông qua sự “bi hoan ly hợp” với Trần Viên Viên để châm biếm hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế..