Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 67: Đồ Nữ
Giang Hoàn ngây người, Nhậm Xuyên chỉ dùng một chút thủ đoạn mà hắn đã xúc động như một thiếu niên ngốc nghếch chưa từng trải qua phong tình.
“Xuyên Nhi…” – Hắn lóng ngóng đưa tay ra muốn bắt lấy Nhậm Xuyên, “Cậu nói lại lần nữa…”
Hắn muốn nghe hai tiếng “người yêu” phát ra từ miệng Nhậm Xuyên một lần nữa.
“À thì…” – Nhậm Xuyên cười nhìn hắn, sờ sờ mu bàn tay Giang Hoàn, “Thật xứng đôi.”
Da thịt chạm nhau có cảm giác như bị điện giật, Giang Hoàn giật bắn cả người.
Hơi thở của hắn có chút lộn xộn, hắn nghiêng người về phía Nhậm Xuyên, hy vọng Nhậm Xuyên sẽ chạm vào lần nữa, ngữ điệu giận dỗi làm nũng: “Cậu trộm quần áo của anh.”
“Thì sao?” – Nhậm Xuyên liếc hắn một cái, “Anh muốn đền bù à?”
“Mặc một ngày thì phải cùng anh ăn một bữa, mặc hai ngày thì ăn hai bữa, mặc một tuần thì phải…” – Giang Hoàn thật sự không biết mình lấy can đảm ở đâu, còn dám nói lời này với Nhậm Xuyên, “…hôn anh.”
Nhậm Xuyên cười nhẹ một tiếng, kéo cà vạt Giang Hoàn, hôn phớt như ong tìm mật, vừa chạm đã rời.
Có một tiếng cười vui vẻ phát ra từ sâu trong cổ họng anh: “Vậy thì tôi…!đặt hàng một tuần.”
Giang Hoàn không thể tin được chuyện vừa xảy ra, đồng tử đột nhiên nở to, sững sờ chưa kịp hoàn hồn lại.
Nhậm Xuyên phải rời đi: “Được rồi, tôi đi đây.”
Ngây người hai ba giây xong Giang Hoàn mới định thần lại, vội vàng đuổi theo, nhưng Nhậm Xuyên đã đi được mấy mét.
Hắn hô to: “Tối về ăn cơm đi! Anh nấu canh cho cậu!”
Nhậm Xuyên không quay đầu lại, chỉ khoát tay một cái.
Giang Hoàn hơi hồn bay phách lạc, vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng bàn luận phía sau, “Uây, vừa rồi sếp mới hét cái gì đó?”
“Trời ơi, vợ sếp vừa mới tới sao?”
“Không thể tin được, sếp kết hôn rồi!”
“Không đúng, người kia là đàn ông!”
Giang Hoàn suy nghĩ một chút, rồi gọi Chung Niệm tới.
Chung Niệm vừa mới trốn trong phòng pantry* trộm hôn với Mạnh Xuân, môi bị gặm đến sưng, quần áo cũng hơi xộc xệch, vừa chỉnh trang vừa đi tới: “Sếp có việc gì ạ?”
*phòng chuyên để ăn uống trong công ty
Giang Hoàn chỉ vào vị trí Nhậm Xuyên vừa ngồi: “Chỗ này, viết cho tôi-“
“-ghế dành riêng cho bà chủ.”
Nhậm Xuyên quay trở lại văn phòng, tiếp tục lật xem danh bạ của mình, liệt kê những mối quan hệ có thể sử dụng và những mối quan hệ không thể sử dụng, sau đó gửi một tin nhắn cho Chúc Khải Phong, yêu cầu hắn giới thiệu bản thân với mấy người phú nhị đại ngốc nghếch nhiều tiền.
Chúc Khải Phong liền gọi lại ngay: “Xuyên Nhi! Mày bị gì đấy!”
Nhậm Xuyên không nói thật với hắn: “Thì…!tài chính hơi xoay không ra.”
Chúc Khải Phong lập tức nói: “Thiếu bao nhiêu? Tao cho!”
Huynh đệ tốt không hai lời, nhưng Nhậm Xuyên từ chối: “Mày giữ tiền lại mua xe thể thao đi, ai biết được hôm nào ba mày ngắt thẻ.”
Người không độc lập về tài chính thì không đủ gan dạ, Chúc Khải Phong ngập ngừng vài câu: “Tao đi hỏi thăm thử xem có ai muốn đầu tư không.”
Chúc Khải Phong đứng ra giúp Nhậm Xuyên liên lạc với vài người, bảo là nói chuyện làm ăn, thực tế là nói chuyện vui đùa, xe thể thao, rượu ngon, mỹ nhân, với một đám người điên điên khùng khùng.
Trước khi tham dự, Chúc Khải Phong đã đặc biệt bảo Nhậm Xuyên nhắm vào vị thiếu gia họ Đỗ, hắn là thiếu gia giàu có nhất ở đây.
Địa điểm là một dinh thự tư nhân, xe vừa dừng đã nghe thấy tiếng nhạc điếc tai, Nhậm Xuyên đã lâu rồi không tham gia cuộc nào như vậy, thở ra một hơi, nhét danh thiếp vào túi, rồi đẩy cửa bước ra khỏi xe.
Toàn bộ tầng tám được bao trọn, nhạc vang rầm trời, đâu đâu cũng có mỹ nhân thiếu vải, Nhậm Xuyên mặc âu phục giày da đi vào dĩ nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Đỗ thiếu gia mặc áo phanh ngực, nằm ở trên người mỹ nhân uống rượu, Nhậm Xuyên còn chưa kịp chào hỏi mấy câu, gã đã liếc nhìn cực kỳ khinh bỉ: “Sao lại có cái đức hạnh này chứ?”
Một lời của Đỗ thiếu gia khiến mọi người đều nhìn sang, ánh mắt đổ dồn vào Nhậm Xuyên, điều này thực sự rất lúng túng.
“Cười chê rồi.” – Nhậm Xuyên bật cười, sau đó bắt đầu cởi cúc áo ngoài rồi tiện tay ném âu phục đắt tiền xuống đất.
Anh kéo phanh cổ áo sơ mi ra, ba chiếc cúc áo đều đứt, lộ ra một mảng lồng ngực, tóc tai vốn gọn gàng kiểu cách cũng bị vò rối.
Vốn dĩ là mặt người dạ thú, giờ phút này chỉ còn lại hai chữ cầm thú.
Anh nhìn Đỗ thiếu gia: “Được chưa?”
Đỗ thiếu gia cười khẩy, không phản ứng, trái lại cụng ly với người khác và ngâm nga một giai điệu không rõ.
Nhậm Xuyên đứng đó, hơi ngượng ngùng.
Mỗi giới đều có quy tắc riêng, muốn vào không vào được, muốn ra không ra được.
Đột nhiên có một phú nhị đại bắt chuyện với anh: “Uống chút đi.”
Nhậm Xuyên cầm một chai rượu lên, thẳng tay gõ mở nắp chai ở góc bàn, cụng với người kia rồi ngửa đầu một hơi.
Rượu kia không biết đã uống bao nhiêu chai, trong dạ dày nóng như lửa đốt, Nhậm Xuyên tê dại chen vào uống rượu giữa đám phú nhị đại, lòng ghi nhớ, Giang Hoàn vẫn chừa cho anh một ngụm cháo nóng.
Khi trên bàn lăn lốc một tá chai rỗng, rốt cuộc mới có người hỏi ra tiếng: “Này, cậu làm cái gì?”
Nhậm Xuyên thở ra một hơi, đè lại cái bụng đau đớn của mình, lấy danh thiếp của mình ra và phân phát cho mọi người: “Công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch, giám đốc điều hành.”
Nhóm người phú nhị đại chỉ quen thuộc vài công ty lớn, chưa nghe qua công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch bao giờ, liếc mắt nhìn danh thiếp rồi quen tay ném xuống, ôm người đẹp vào lòng đi hát hò, chân giẫm đi giẫm lại lên danh thiếp đến nỗi chữ nhòe đi.
Nhậm Xuyên đau dạ dày, muốn tìm một cốc nước nóng để uống, người phục vụ tốt tính pha cho anh một cốc nước đường nâu.
Còn chưa kịp uống một ngụm thì có người từ phía sau đột nhiên va phải anh, nước nóng trong tay lập tức đổ ra ngoài!
“Đệt!” – Đỗ thiếu gia chửi một tiếng, giày trên chân ướt đẫm, “Giày của tao!”
“Xin lỗi.” – Nhậm Xuyên ngồi xổm xuống, rút khăn tay ra giúp gã lau giày sạch sẽ, “Lỗi của tôi.”
Đường đường là một nam tử hán đại trượng phu lại ngồi xổm xuống lau giày cho người khác, nếu truyền ra ngoài hẳn là không còn mặt mũi.
Đỗ thiếu gia cuối cùng chịu nhìn thẳng anh: “Mày tên là gì?”
Nhậm Xuyên đứng dậy, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho gã: “Nhậm Xuyên, giám đốc điều hành công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch.”
“Chưa nghe bao giờ.” – Đỗ thiếu gia hoàn toàn không nhận danh thiếp, “Thể loại công ty rách nát gì chứ.”
Bị người khác chửi thẳng công ty mình ở trước mặt, Nhậm Xuyên vẫn cư xử đúng mực: “Chúng tôi làm về video self-media ngắn, đã phát hành ứng dụng riêng có lượng tải về hơn ba mươi triệu, rất được giới trẻ ưa chuộng.”
“À.” – Đỗ thiếu gia đã quen không coi ai ra gì, “Tao chỉ biết tiền thôi.”
Gã ngồi trên ghế sô pha, cầm chai rượu lên, dùng răng cắn mở nắp, uống một cách cực kỳ lỗ mãng: “Mày đến đây không phải để mời tao đầu tư tiền sao? Vậy thì tao nói cho mày biết, mày phải hầu hạ đại gia cho tốt, đại gia vui vẻ thì mới có thể cho tiền được.”
Nhậm Xuyên nhìn gã: “Anh muốn chơi như thế nào?”
Phú nhị đại thích chơi cái gì? Người đẹp, đua xe hay du thuyền?
Đỗ thiếu gia mỉm cười, hắn quan sát Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới, như là đang nhìn một loại đồ vật: “Ngoại hình mày ổn đấy.”
Nhậm Xuyên đè nén cơn giận của mình xuống, chờ gã tiếp tục nói.
Đỗ thiếu gia uống cạn chai rượu, khinh thường chỉ vào chân anh: “Tầng dưới có tiệc rượu, mày mặc váy vào, tới tiệc rượu lấy được một cái cà vạt của đàn ông, bao nhiêu tiền tao cũng cho.”
Nhậm Xuyên không thể nhịn được nữa, quay người muốn rời đi.
Hy vọng gì ở cái đám phú nhị đại này chứ, đúng là lỗi của mình mà!
“Mày đi đi!” – Đỗ thiếu gia hét lớn, “Chỉ cần hôm nay mày đi ra ngoài, đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước chân được vào cái giới này!”
Bước chân của Nhậm Xuyên đột nhiên dừng lại.
Đỗ thiếu gia đã tính cả, gã bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức liền có người mang ra một cái váy phụ nữ.
Nhậm Xuyên quay lại nhìn vào chiếc váy, đó là một chiếc váy trắng tinh được may diềm ren phức tạp, phụ nữ mặc vào sẽ cực kỳ lộng lẫy, nhưng anh là đàn ông, mặc vào chỉ làm trò hề cho mọi người chế nhạo.
Một bên là tự trọng, một bên là tương lai của Hắc Thạch.
Cán cân được đặt trước mặt anh, chỉ xem anh lựa chọn như thế nào.
Từng tấc da thịt trên người anh đều run rẩy, tức giận đến mức bật cười: “Được.”
Tóc giả, son môi và váy, một bộ hoàn chỉnh.
Nhậm Xuyên thay đồ xong, nhìn trong gương có hơi không nhận ra chính mình.
Anh mím môi, thoa son, có chút dính dính.
Chiếc váy hở vai không che nổi xương quai xanh, thiết kế chiết eo và khoét lưng, cực kỳ mát mẻ.
Trong tay còn có một chiếc quạt lông, anh cầm quạt mở ra, che mặt rồi đi ra ngoài.
Đỗ thiếu gia đợi ở cửa, thấy bộ dạng của anh, đầu tiên là huýt sáo một tiếng, rồi nhắc nhở: “Mày phải lấy cà vạt của đàn ông.”
Nhậm Xuyên nhìn gã chằm chằm: “Mong anh giữ lời.”
Đỗ thiếu gia cười: “Đương nhiên.”
Nhậm Xuyên bước vào thang máy, mấy giây đi xuống này có lẽ là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời anh.
Khó chịu, bứt rứt, giằng xé giữa tự trọng và lý trí, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại chủ động đưa mặt ra cho người khác giẫm lên.
Bây giờ anh đã tin một câu nói.
Chẳng có ai mãi cao cao tại thượng.
Tầng bảy đang tổ chức đại hội nếm rượu, người được mời tới đều là tinh hoa, danh nhân đủ mọi ngành nghề, quần áo tóc tai trang nhã, tươm tất, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với đám yêu quái trên tầng tám.
Những người đàn ông đến đây đều là người công thành danh toại, hoặc là người đường hoàng đứng đắn, Nhậm Xuyên phải làm sao mới lấy được cà vạt trên người bọn họ?
Nhậm Xuyên hít một hơi thật sâu, vén váy bước vào nơi này.
Anh dùng quạt lông che mặt, hai má đã nóng bừng bừng, chân đi giày cao gót, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Anh sợ ánh mắt của người khác.
Anh giống như một con mồi, liều mạng che giấu tung tích, đồng thời cũng nhắm vào những người đàn ông trong đó, nhìn xem thử có thể lấy được chiếc cà vạt của ai.
Lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên được người phục vụ mở ra, một bóng người cao gầy bước vào, Nhậm Xuyên liếc mắt nhìn một cái liền lập tức nín thở.
Là Giang Hoàn!
Không thể bị hắn phát hiện…!Trong đầu Nhậm Xuyên chỉ còn lại suy nghĩ này.
Huyết áp đột nhiên tăng cao, anh hoảng sợ xoay người định chạy trốn nhưng lại vô tình đụng phải lồng ngực của một doanh nhân giàu có.
Nhậm Xuyên trượt chân ngã xuống đất.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.
Mắt cá chân và đầu gối đau nhức, nhưng Nhậm Xuyên không quan tâm nữa, chỉ muốn độn thổ biến mất.
Anh nhỏ giọng xin lỗi mọi người, nâng váy định đứng dậy.
Lúc này, âm thanh tiếng vải rách phát ra, toàn bộ dây áo sau lưng đều bị đứt, chiếc váy mất khả năng bám giữ liền rơi xuống ngay lập tức.
Những gì chật vật nhất, xấu hổ nhất, tất cả đều bị nhìn thấy sạch sẽ, Nhậm Xuyên kéo chặt vạt áo, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, nước mắt lưng tròng.
Lúc này, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống bao trọn lấy anh, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, Giang Hoàn nửa ôm mà nói: “Đi theo anh.”
Nhậm Xuyên nhìn hắn như cầu cứu: “Anh…”.