Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 55: Cưng Ơi-!
Nhậm Xuyên có chút không thể tin vào tai mình, Giang Hoàn vừa mới nói cái gì?
Anh đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, vừa lúc mấy người đàn ông phía sau đuổi kịp, người đàn ông xăm trổ dẫn đầu cầm lấy cổ tay anh, định kéo anh lại.
Giang Hoàn nhanh chân bước tới, trực tiếp ôm Nhậm Xuyên vào lòng.
Sống mũi của Nhậm Xuyên đập vào lồng ngực rắn chắc của Giang Hoàn, nhất thời ngây người.
Đây thật sự là Giang Hoàn sao?
Từ lúc Nhậm Xuyên chạy ra khỏi con hẻm nhỏ Giang Hoàn đã nhìn thấy anh, dáng vẻ xinh đẹp như vậy muốn không chú ý cũng khó, mặt mũi vì say rượu nên ửng hồng, đằng sau còn có bóng dáng mấy tên côn đồ, cảm giác như là dê vào miệng cọp.
“Làm gì đấy?” – Vẻ mặt tên xăm trổ khó coi, hắn nhìn Giang Hoàn, “Cướp người?”
Sắc mặt Giang Hoàn rất lạnh, hắn chỉ nói một chữ: “Cút!”
“Vãi! Dám nói chuyện với tao như thế à!” – Tên xăm trổ nổi giận, “Đó là bạn trai của tao, mày đừng có mà nhiều chuyện!”
Khóe miệng Giang Hoàn giật giật, cười gằn: “Bạn trai…”
Tên xăm trổ duỗi tay nắm lấy cổ tay Nhậm Xuyên: “Mẹ nó cậu nhanh mà lên gi-“
Giang Hoàn không thèm nhìn mà trực tiếp đấm một cái vào mặt hắn, vừa vững vàng vừa chuẩn xác, đánh người lảo đảo.
“Đệt!” – Tên xăm trổ che kín mặt mình, có chút không thể tin được sự thật này, “Đệt mẹ mày-“
Giang Hoàn ngay lập tức cho thêm một cú đấm.
Những tên côn đồ còn lại lập tức xông lên, Giang Hoàn đẩy Nhậm Xuyên ra phía sau, xắn tay áo tiến lên nghênh đón.
Nhậm Xuyên trơ mắt nhìn Giang Hoàn lấy một địch năm, tà áo tung bay, từng nắm đấm thấu thịt, lộ ra vẻ cực kỳ hung hãn của đàn ông.
Thấy thế xong bần thần một hồi, anh mới nhớ tới việc gọi báo cảnh sát, giọng run rẩy: “Này, tôi muốn báo cảnh sát…”
Phố bar ở khu vực trung tâm thành phố, cảnh sát tới rất nhanh, mau chóng khống chế tình hình và tách đám người đang đánh nhau ra: “Dừng lại! Không được nhúc nhích! Không được đánh nữa!”
Giang Hoàn bị trúng mấy đấm vào mặt, mắt bầm đen, khóe miệng rách ra, trông vô cùng chật vật.
Hắn nghiêng đầu, nhổ ra một bãi nước bọt lẫn máu, lấy khăn trong túi ra lau khóe miệng, khi chạm vào vết thương, đau đến mức xuýt xoa một tiếng.
Nhậm Xuyên có chút không dám tiến lên hỏi hắn có đau không.
Cảnh sát lùa tất cả mọi người về đồn.
Tên đàn ông xăm trổ không chịu thừa nhận mình đã định cưỡng gian bất thành, luôn miệng nói Nhậm Xuyên là bạn trai của mình, nháy mắt với cảnh sát: “Là loại bạn trai đó đó, một đêm.”
Nhậm Xuyên cũng không thể chứng minh mình là nạn nhân, hơn nữa định nghĩa cưỡng bức trong luật pháp là đàn ông với phụ nữ, không có cái nào về đàn ông với đàn ông.
Cảnh sát chỉ xem chuyện này là ẩu đả đánh nhau mà xử lý, tình tiết không nghiêm trọng, cũng không gây thương tích nhẹ, sau khi phê bình và giáo dục một phen thì cho bọn họ về.
Nhậm Xuyên theo Giang Hoàn đi ra khỏi đồn cảnh sát, dọc đường đều cúi đầu mà đi.
Giang Hoàn mở cửa xe, bảo: “Lên xe.”
Nhậm Xuyên không muốn tiếp xúc nhiều với hắn: “Tôi tự đi taxi.”
Giang Hoàn không muốn lặp lại lần thứ hai: “Anh bảo, lên xe.”
Nhậm Xuyên chỉ có thể ngồi ở ghế phó lái.
Anh lén lút nhìn Giang Hoàn đang lái xe, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được vết bầm trên hốc mắt, nhãn cầu bị đánh đến tụ máu, đỏ đến mức hơi đáng sợ.
Nhậm Xuyên do dự, nói: “Hay là…!đến bệnh viện đi.”
Giang Hoàn không nói lời nào.
Nhậm Xuyên cúi đầu, không nói gì nữa.
Chiếc Bugatti Veyron lướt nhanh, hòa vào dòng xe cộ trong thành phố.
Lúc dừng đèn đỏ, Giang Hoàn chống tay lên vô lăng, nhìn Nhậm Xuyên dò xét, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tại sao nhìn thấy anh lại muốn chạy?”
Nhậm Xuyên thầm nói trong lòng, làm sao tôi biết anh sẽ giúp tôi.
“Lúc anh gọi tai cậu bị điếc à?” – Giang Hoàn không khách sáo chút nào, mắng Nhậm Xuyên như tát nước vào mặt, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Bốn năm tên côn đồ theo đuôi, không cầu cứu thì muốn làm gì?”
Giọng Nhậm Xuyên vo ve như muỗi kêu: “Tôi có thể tự đánh…”
Giang Hoàn vươn tay chọc vào trán anh: “Đệt mẹ cậu say như vậy rồi còn muốn đánh ai?”
Nhậm Xuyên thực sự giận mà không dám nói gì.
Vì anh đã cứu ông đây nên ông đây sẽ không cãi nhau với anh.
Giang Hoàn tự chọc giận chính mình đến mức đập mạnh tay vào vô lăng phát ra tiếng còi chói tai: “Đầu cậu có phải chỉ để mọc tóc không? Rõ ràng là trời tối thui, đêm hôm khuya khoắt vẫn cứ một mình đi vào?”
Nhậm Xuyên tức tối nghĩ, nếu không phải anh chọc giận ông đây, ông đây đã không đi bar rồi.
Đèn xanh sáng lên, Giang Hoàn chỉ có thể gạt chuyện mắng mỏ sang một bên, chuyên tâm lái xe.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, cả hai đều không lên tiếng.
Nhậm Xuyên buồn bực chán nản nhìn ánh đèn thành phố bên ngoài cửa sổ, móng tay bấu chặt cửa xe, phát ra tiếng động sột soạt.
Bất thình lình, bên tai vang lên một câu: “Ai cũng có thể là bạn trai cậu à?”
Nhậm Xuyên quay đầu lại nhìn Giang Hoàn, thầm bảo anh nói như vậy là có ý gì?
Vẻ mặt Giang Hoàn nhìn qua có chút không vui, lời nói tối nay của tên xăm trổ kia khiến hắn canh cánh trong lòng, cái gì mà bạn trai, còn là tình một đêm.
Lại là một lần đèn đỏ, Giang Hoàn quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhậm Xuyên, cau mày nói: “Cậu tùy tiện tìm bạn trai như vậy sao?”
Nhậm Xuyên không muốn nói chuyện về đề tài bạn trai với hắn, hùa theo: “Tùy tâm trạng.”
Giang Hoàn thật sự chưa bao giờ nghe qua chuyện khốn nạn như thế này, tìm bạn trai còn phải tùy tâm trạng, ý là khi tốt thì mười bảy mười tám người, còn khi không tốt thì hai, ba người sao?
Lồng ngực hắn như bị thứ gì đó chặn lại, nghẹt thở đến đau đớn, tim hắn như muốn nổ tung.
Hắn nhìn Nhậm Xuyên, muốn có được đáp án: “Cậu đối xử với chuyện tình cảm một cách tùy tiện như vậy sao?”
“Thế nào là tùy tiện!” – Nhậm Xuyên phát hỏa, “Mẹ nó tôi đối xử với mọi mối tình đều là từ đầu đến cuối, không phải chỉ là nhiều lần thôi à? Tình yêu của người trưởng thành vốn là một quá trình thử lỗi, tôi không gặp được đúng đối tượng, trách tôi sao?”
Câu tiếp theo của Giang Hoàn mắc kẹt trong cổ họng, suýt chút nữa đã thốt ra.
Hắn muốn nói là, “Cậu gặp anh rồi.”
Thế nhưng giây tiếp theo, hắn nhớ đến chiếc kinh luân kia của Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên thích hắn.
Tình cảm này đặt ở trước mặt hắn, Giang Hoàn vốn dĩ không biết phải làm thế nào.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRUМtrцyen.
VN )
Đây là tình yêu từ một người đàn ông.
Bugatti Veyron vào hầm để xe, dừng lại, mở cửa, hai người đồng thời xuống xe đi vào thang máy, nhấn số cùng một tầng.
Thang máy từ từ đi lên, trong không khí tràn ngập im lặng.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người đồng thời bước ra một bước-
“Anh trước.” – Nhậm Xuyên chủ động lùi lại.
Bọn họ một trước một sau đi đến cửa nhà, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Nhậm Xuyên vẫn đang do dự, động tác rề rà, kỳ thật là muốn nói lời cảm ơn với Giang Hoàn.
Nhưng anh chưa kịp nói, Giang Hoàn đã đóng cửa rồi.
Nhậm Xuyên bước vào nhà, khịt khịt mũi, trước hết đi thay bộ đồ ngủ hình con gấu rồi lục tìm hộp thuốc trong nhà.
Anh cầm hộp thuốc, gõ cửa nhà Giang Hoàn.
Không ai mở.
Anh tiếp tục gõ.
Ba phút sau, bên trong truyền ra tiếng bước chân, Giang Hoàn ở trần nửa người trên, quấn khăn tắm, hình như là chuẩn bị đi tắm.
Nhậm Xuyên cầm hộp thuốc, lắp bắp nói: “À thì…!nhà tôi có thuốc, vết thương trên mặt của anh còn chưa xử lý…!đêm nay tôi ngủ không yên.”
Vẻ mặt Giang Hoàn có chút thiếu kiên nhẫn, ý là muốn nói gì nói lẹ coi.
Nhậm Xuyên nghiến răng, nói thẳng: “Tôi tới bôi thuốc cho anh.”
Giang Hoàn lui ra khỏi cửa, để anh đi vào.
Nhậm Xuyên bước vào nhà của Giang Hoàn, nhìn xung quanh một lần, kiểu trang trí rất đơn giản theo phong cách hậu hiện đại, sàn nhà lát đá hoa cương, ánh đèn sáng trưng, cảm giác lạnh lẽo không có hơi người.
Giang Hoàn đi tới phòng khách, tiện tay cầm lấy một ly nước, nói với Nhậm Xuyên: “Để hộp thuốc đó, cậu có thể đi.”
“Không…!không được!” – Nhậm Xuyên ôm chặt hộp thuốc, “Tôi không đồng ý!”
Giang Hoàn quay đầu nhìn anh, ý bảo lại làm sao nữa?
Nhậm Xuyên lúng túng: “Tôi…”
Anh nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Có hình dán con gấu trên hộp thuốc của tôi, rất dễ thương, tôi sợ anh lấy trộm.”
Giang Hoàn: “…”
Nghe một chút, này là tiếng người à?
Hắn nhìn Nhậm Xuyên, lúc nãy không để ý, hóa ra anh đang mặc bộ đồ ngủ hình con gấu.
Một tổng tài, mặc đồ ngủ hình gấu.
Giang Hoàn không nhịn được, sâu trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ, hắn ngồi xuống ghế sô pha, duỗi tay rồi ngẩng mặt lên, ý là, bây giờ Nhậm Xuyên có thể bôi thuốc cho hắn.
Giỏi lắm, hoàng đế cũng không ngông cuồng như anh.
Nhậm Xuyên nghĩ thầm, nếu không phải đêm nay anh cứu tôi, còn lâu ông đây mới chăm sóc anh!
Anh lấy trong hộp thuốc ra bình xịt tiêu sưng giảm đau, để sát mặt Giang Hoàn, nói với hắn: “Nhắm mắt lại.”
Giang Hoàn bất động nhìn anh.
Nhậm Xuyên cau mày: “Anh không nhắm mắt thì làm sao tôi xịt thuốc?”
Giang Hoàn nói: “Anh sợ anh nhắm mắt lại cậu làm bậy với anh.”
Nhậm Xuyên: “…”
Mẹ nó, làm bậy với Giang Hoàn, còn không bằng làm bậy với con chó.
“Yên tâm.” – Nhậm Xuyên nói với Giang Hoàn, “Tôi không có hứng thú gì với anh cả.”
Lời này khiến Giang Hoàn không thoải mái, tại sao lại không có hứng thú, hắn có gì không tốt à, “Anh…”
Nhậm Xuyên cầm bình xịt đối diện mặt của hắn, xịt mạnh một cái.
“Đệt!” – Thuốc dính vào mắt, Giang Hoàn che kín mắt mình lại, “Cậu nhẹ nhàng một chút được không!”
Nhậm Xuyên dùng tăm bông nhúng cồn iốt chấm vào vết thương trên khóe miệng Giang Hoàn, đơn giản thô bạo: “Không.”
Giang Hoàn đau đến mức nhảy dựng lên, nước mắt chảy ra: “Đệt mẹ, mẹ nó cậu muốn giết người à-!”
Ý định ban đầu của Nhậm Xuyên là đến báo ân, thế nhưng hiện giờ thấy Giang Hoàn không đáng chút nào, cho nên dĩ nhiên cũng không có ý tứ nhẹ nhàng: “Ồ, muốn nhẹ nhàng thì tự đi mà làm…”
Vào lúc này, có âm thanh từ ban công vọng vào: “Cưng ơi-“
Nhậm Xuyên: “…”
Nói cái gì đấy.
Anh chợt nhớ đến hộp bao cao su ở trước cửa nhà tối nay!
Giang Hoàn quả nhiên dẫn người về nhà!
“Tôi…” – Vậy anh ở lại nữa thì không thích hợp, thu dọn hộp thuốc xong liền rời đi, “Bái bai không tiễn…”
Dáng vẻ như là bị lửa đốt tới mông.
Anh đến đây lần này chỉ để tra tấn dã man Giang Hoàn.
Giang Hoàn che mắt đi tới ban công, trên ban công là một lồng chim khổng lồ cao từ trần đến sàn, bên trong có một con vẹt, giương cánh hai lần, kêu với Giang Hoàn: “Cưng ơi-“.