Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 50: Xuất Viện
Nhậm Xuyên thích hắn.
Giang Hoàn giống như bị sét đánh, đứng như trời trồng tại chỗ.
Lý trí của hắn không thể chấp nhận được, vì hai mươi mấy năm qua, xu hướng tính dục của hắn luôn là phụ nữ, tất cả những bộ phim đã xem đều là AV.
Nhưng trái tim hắn vào giờ phút này lại đang vui sướng đập thình thịch như thể mùa xuân đến rồi.
Giang Hoàn không biết phải làm sao cho đúng.
Hắn ngồi yên trên giường hồi lâu, bất động như một tác phẩm điêu khắc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Có lẽ, những ngày giả vờ bệnh tật cũng nên kết thúc.
Hắn rũ mắt xuống, gọi điện cho Chung Niệm: “Nửa giờ nữa đến bệnh viện đón tôi.”
Chung Niệm cũng không hỏi tại sao, toàn tâm thực hiện công việc: “Được.”
Giang Hoàn hít sâu một hơi rồi bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng khi thu dọn đồ đạc, hắn phát hiện ra hầu hết những thứ trong phòng mình đều là Nhậm Xuyên mang đến.
Dép của Nhậm Xuyên, gối của Nhậm xuyên, đồ chơi của Nhậm Xuyên, mô hình máy bay và tàu thuyền cũng của Nhậm Xuyên…!
Thậm chí, ngay cả bản thân hắn cũng được gắn mác độc quyền của Nhậm Xuyên.
Trên người cả hai có cùng một mùi, đi dép đôi, ngủ chung giường, còn từng nhìn thấy chỗ kia của nhau.
Trời ơi, nếu Nhậm Xuyên là phụ nữ thì đứa con thứ hai đã ra đời rồi.
Giang Hoàn bỏ qua, cái gì cũng quyết không mang đi, để lại tất cả ở phòng bệnh này.
Như vậy mới dứt được.
Giang Hoàn gấp quần áo bệnh nhân gọn gàng để trên gối, mặc áo khoác, duỗi tay, không chút vương vấn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh đối diện vừa mở ra, Nhậm Xuyên nhìn hắn: “Anh, anh đi đâu vậy?”
Đối mặt với anh, Giang Hoàn đột nhiên nói không nên lời.
“Anh…” – Mắt Giang Hoàn khẽ động, tránh khỏi ánh mắt của Nhậm Xuyên, “Anh xuống lầu đi dạo hóng mát một chút.”
“Ồ.” – Nhậm Xuyên gật đầu, “Mau trở về nha, tôi phát hiện ra trưa hôm nay có món thịt kho tàu anh thích!”
“Ừ.” – Giang Hoàn cười miễn cưỡng, đi tới trước mặt Nhậm Xuyên, đột nhiên mở rộng vòng tay, “Ôm chút đi.”
Nhậm Xuyên bối rối, không biết tại sao đột nhiên lại phải ôm, nhưng vẫn bước tới, mạnh mẽ ôm lấy Giang Hoàn.
Giang Hoàn vùi đầu mũi vào hõm cổ Nhậm Xuyên, hít sâu, ý đồ cuối cùng muốn nhớ kỹ mùi hương của anh.
“Chà chà, anh dính người thật.” – Nhậm Xuyên than thở ngoài miệng, “Không chịu xuống lầu ngay mà còn phải ôm một cái.”
Anh dặn Giang Hoàn: “Nhớ về sớm.”
Giang Hoàn đáp: “Ừm.”
Sau đó hắn quay lưng rời đi.
Không bao giờ trở về nữa.
Tới giờ cơm, Nhậm Xuyên phát hiện có điều gì đó không đúng, Giang Hoàn không đến ăn cơm với anh.
Ăn cơm xong, anh muốn tới phòng bệnh tìm Giang Hoàn, lại phát hiện y tá đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
“Chờ đã!” – Nhậm Xuyên hốt hoảng, “Tại sao lại thu dọn hết vậy?”
Y tá ném tất cả những thứ vô dụng vào túi rác: “Bởi vì chút nữa sẽ có bệnh nhân mới vào đây.”
“Bệnh nhân mới?” – Nhậm Xuyên choáng váng, “Người cũ còn chưa rời đi mà!”
Y tá trịnh trọng nói với anh: “Chuyện là bệnh nhân cũ đã đi…”
Nhậm Xuyên nhìn miệng y tá mở ra rồi đóng lại, nhưng cô nói cái gì anh cũng không nghe thấy.
Giống như sấm sét đánh giữa trời quang, Nhậm Xuyên lập tức trở nên ngớ ngẩn.
Giang Hoàn chết rồi.
Y tá nói hết câu: “…khỏi phòng bệnh này.”
“Anh ấy ở đâu?” – Nhậm Xuyên muốn hỏi rõ ràng, “Hiện tại đang ở đâu?”
Y tá chỉ ra bên ngoài bệnh viện.
Nhậm Xuyên loạng choạng lùi lại hai bước, không thể tin được tất cả những thứ này.
Giang Hoàn đã được chôn cất…!
Nhậm Xuyên không biết mình làm cách nào để ra khỏi phòng bệnh, anh cố kìm nước mắt, móng tay đã bấu chặt vào da thịt, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, như vậy nước mắt mới không chảy xuống.
Cũng may là anh đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết của Giang Hoàn, biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày này.
Tới gặp hắn…!một lần cuối cùng đi.
Nhậm Xuyên gọi điện cho Mạnh Xuân, nói: “Tra thử xem nghĩa trang nào trong thành phố vừa chuyển vào một người tên Giang Hoàn.”
Dừng một chút, Nhậm Xuyên bổ sung một câu: “Trước tiên kiểm tra nghĩa trang rẻ nhất.”
Nếu Giang Hoàn đã không còn ở tại cõi đời này, vậy anh cũng không cần thiết phải tiếp tục giả bệnh nữa.
Nhậm Xuyên dọn dẹp phòng một chút, phát hiện hầu hết đồ đều là trộm từ phòng của Giang Hoàn.
Dép của Giang Hoàn, sữa rửa mặt của Giang Hoàn, những cuốn sách mà Giang Hoàn thường đọc, còn có cây gãi lưng của Giang Hoàn…!
Nhậm Xuyên vừa chảy nước mắt, vừa thu gom từng cái một bỏ vào thùng các tông, đây đều là di vật của Giang Hoàn.
Anh phải trân trọng chúng.
Nửa giờ sau, Mạnh Xuân lái xe, đợi anh ở cổng bệnh viện.
Nhậm Xuyên ôm một chiếc hộp giấy, vẫn còn sụt sịt mũi, thỉnh thoảng lại nấc lên.
Mạnh Xuân nhìn anh thêm vài lần qua gương chiếu hậu, ho khan hai tiếng, hỏi anh: “Sếp, anh bệnh à?”
“Khỏi bệnh rồi.” – Nhậm Xuyên đau thương ngập ý thơ, “Thế nhưng tâm chết rồi.”
Mạnh Xuân: “…”
Y không nói gì nữa, khởi động xe, đi đến nghĩa trang.
Nhậm Xuyên nhìn cảnh vật trên đường phố, cuối thu phủ lên thành phố một sắc diễm lệ, nhưng tất cả những thứ này Giang Hoàn đều không thể nhìn thấy nữa.
“Chờ đã.” – Nhậm Xuyên bỗng nhiên bảo dừng lại, “Đi in một bức ảnh màu.”
Không được dùng ảnh đen trắng trên bia mộ của Giang Hoàn, vì sẽ che mờ đi vẻ đẹp trai của hắn.
Mạnh Xuân đỗ xe trước cửa một hiệu nhiếp ảnh và đưa Nhậm Xuyên vào để in ảnh.
Trong điện thoại của Nhậm Xuyên có rất nhiều ảnh của Giang Hoàn, sau một hồi đắn đo suy nghĩ mới chọn được một bức anh cực kỳ yêu thích rồi đưa cho chủ tiệm ảnh để in.
Nghĩa trang rẻ nhất là ở ngoại ô, lái xe mất một tiếng rưỡi, Nhậm Xuyên ở trong xe chỉnh đốn tâm trạng của mình, để lúc nhìn thấy Giang Hoàn không phải khóc nấc lên.
Nhìn nhau lần cuối hẳn nên mỉm cười.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Nhậm Xuyên lại rơi nước mắt, ngồi ở ghế sau khóc lớn: “Oa— oa— oa—”
Mạnh Xuân hạ tấm chắn, xem như mình tai điếc mắt mù, để Nhậm Xuyên muốn làm gì thì làm.
Cứ như vậy “oa oa oa” cả đường.
Đột nhiên, một tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía sau xe, cảnh sát giao thông lái mô tô, mở bộ đàm: “Chiếc Maybach phía trước, dừng lại!”
Chuyện gì vậy? Mạnh Xuân đang lái xe sững người một lúc, không biết mình đã phạm phải điều gì, đánh lái tấp vào lề phải, mở cửa và chuẩn bị xuống xe.
Cảnh sát giao thông xuất trình thẻ của mình, nói: “Nhận được báo cáo riêng, trong xe của anh có tiếng trẻ con khóc, nghi là bắt cóc trẻ em, xin mời tất cả xuống xe kiểm tra.”
Mạnh Xuân: “…”
Nhậm Xuyên: “…”
Vất vả một hồi mới giải thích rõ ràng với cảnh sát giao thông rằng bọn họ thực sự không bắt cóc trẻ em, Nhậm Xuyên suýt nữa khóc tại chỗ cho cảnh sát giao thông nghe.
Nhậm Xuyên chỉ vào xe của mình: “Là Maybach đó đồng chí cảnh sát, ai đi bắt cóc trẻ em mà lái Maybach!”
Cảnh sát giao thông lạnh lùng liếc anh một cái: “Ai biết mấy người có tiền các anh nghĩ như thế nào.”
Nhậm Xuyên: “…”
Anh tiến lên một bước: “Thật sự không lừa anh, đó là tôi khóc.”
“Trẻ con khóc với anh khóc, lẽ nào tôi không thể phân biệt được sao?” – Cảnh sát giao thông hoàn toàn không tin, “Hơn nữa giàu như vậy, còn có cái gì đáng khóc.”
Nhậm Xuyên muốn giải thích rõ ràng: “Có tình yêu…”
“Cũng không dễ dàng đau khổ như vậy.” – Cảnh sát giao thông ngắt lời anh, “Anh nói nhiều có ích lợi gì? Lấy chứng minh thư với bằng lái xe ra đây!”
Nhậm Xuyên: “…”
Vất vả lắm mới thoát khỏi hiềm nghi, ngồi lên xe, Nhậm Xuyên đã hoàn toàn không muốn khóc nữa.
“Sếp.” – Mạnh Xuân cảm thấy có chút cạn lời, “Anh có khả năng như vậy thì đi hãm hại đối thủ có được không?”
Làm việc có tham vọng chút đi!
Nhậm Xuyên khịt mũi, nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Mạnh Xuân, như thể đã làm hỏng việc còn không nhận lỗi lầm.
Khi đến nghĩa trang ngoại ô, họ được người quản lý nghĩa trang dẫn đi tìm bia mộ của Giang Hoàn.
Nhậm Xuyên đặt bó hoa trên tay xuống, đang định trút bầu tâm sự trước bia mộ, nhưng lúc nhìn thấy bức ảnh liền dừng lại.
Sao ảnh chụp đen trắng của Giang Hoàn lại già như vậy?
Tự đáy lòng, Nhậm Xuyên đã hạ quyết tâm sau này nhất định phải dùng ảnh màu khi qua đời, để có thể tái hiện hoàn toàn được vẻ đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
“Có mấy lời tôi vẫn chưa kịp nói cho anh, tôi vẫn luôn nghĩ rằng chúng ta còn có tương lai.” – Nhậm Xuyên vuốt ve bia mộ như thể anh đang vuốt ve khuôn mặt của Giang Hoàn, “Nhưng không ngờ anh rời đi nhanh như vậy.
”
“Anh coi tôi như em trai ruột, nhưng tôi lại chưa bao giờ coi anh như anh trai.” – Nhậm Xuyên khịt mũi, đặt bức ảnh màu lên trên bức ảnh đen trắng, “Tôi thèm muốn thân thể của anh vl.”
“Đến nếm thử một miếng tôi còn chưa làm được, anh đã bị hỏa thiêu rồi.” – Nhậm Xuyên òa khóc, nước mắt nước mũi đều chảy ra, “Trên đời này làm sao lại có chuyện khốn khổ như vậy.”
“Tôi đã lừa anh.
Thực ra tôi không phải là một shipper giao đồ ăn, tôi là tổng tài, là loại tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ấy.” – Nhậm Xuyên ôm bia mộ khóc lớn, “Lúc còn ở cạnh nhau, tôi chưa chăm sóc tốt cho anh ngày nào, hiện tại có năng lực rồi, anh đã không cần nữa!”
“Vận mệnh của chúng ta nhất định phải là một hồi truy đuổi sao?”
Mạnh Xuân đứng hút thuốc cách đó cả chục mét, tiếng khóc của Nhậm Xuyên vô cùng có lực, khóc cái gì nói cái gì một chữ cũng không rơi mất mà tiến vào lỗ tai của y.
Mạnh Xuân nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, thở dài thườn thượt, có vẻ như công ty không trông cậy được rồi.
Y cầm điện thoại trên tay, nhắn tin cho Chung Niệm: “Cục cưng ăn cơm chưa?”, “Cục cưng nhớ anh không?”, “Ông xã nhớ em rồi”, “Chụt chụt chụt ông xã biết sai rồi”, “Lúc nào thì về nhà?”, “Ông xã đón em nha.”
Nhắn được chừng mười tin thì Chung Niệm khiêm tốn mà đáp lại một chữ: “Cút!”
Kể từ khi cãi nhau ở Wal-Mart, họ chưa gặp lại lần nào.
Tình hình hơi gấp gáp, sự tình có chút lắt léo.
Nhắc mới nhớ, Mạnh Xuân cũng thấy kỳ quái, y bỏ một hộp bao cao su trong ba lô của Nhậm Xuyên, vốn cho là mình sẽ xong đời nhưng Nhậm Xuyên lại không có hưng binh vấn tội.
Chẳng lẽ là hộp bao cao su kia được sử dụng rồi?
Nhậm Xuyên tưởng niệm trước bia mộ suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng khóc đủ rồi, nấc một tiếng rồi nói với Mạnh Xuân: “Về nhà thôi.”
Cả hai cùng nhau rời nghĩa trang.
Ngay sau khi họ rời đi, tất cả người trong gia đình cầm tiền giấy và nhang đèn đến nghĩa trang đều sửng sốt khi nhìn thấy bó hoa trước bia mộ.
Ngay sau đó liền nghe thấy chủ gia đình la lên: “Đậu má đứa nào táng tận lương tâm đổi ảnh của bố tao vậy!”.