Bạn đang đọc Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh – Chương 43: Liên Tục Hiểu Nhầm Lớn 2
Giang Hoàn vốn dĩ không biết tại sao trong túi đồ ăn vặt lại có bao cao su, hắn trợn mắt há mồm: “Cái này…”
Nhậm Xuyên cũng trợn tròn mắt, nhìn Giang Hoàn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Giang Hoàn vội vàng nhặt bao cao su lên, nhưng không biết là do động tác quá luống cuống hay là do hộp bao cao su nóng bỏng tay, chuyền qua lại giữa hai tay hai lần thì hộp bao cao su rơi xuống đất, vừa vặn rơi ngay dưới chân cô gái đối diện.
Cô gái liếc nhìn bên chân mình, đột nhiên hét lên một tiếng: “Á-!”
Bạn trai của cô cũng nhìn thấy hộp bao cao su, lập tức nổi giận đùng đùng đẩy Giang Hoàn một cái: “Đệt mẹ mày có ý gì!”
Nhậm Xuyên sốt ruột, Giang Hoàn đang ung thư gan giai đoạn cuối, anh chỉ vào người đàn ông: “Nói chuyện cẩn thận, đừng động tay chân-!”
Ánh mắt người đàn ông lưu lại trên hai người trong chốc lát, sau đó chợt hiểu ra, nhổ một miếng trên mặt đất: “Đồng tính chết dẫm!”
Giang Hoàn như bị giẫm phải đuôi, cả người đột nhiên trở nên hung dữ: “Cậu nói cái gì?”
“Là mày đó! Bại hoại luân thường! Vô đạo đức! Bỉ ổi! Giòi bọ!” – Người đàn ông càng mắng càng ác liệt, “Không lén lút dắt nhau đi chết đi, còn dám làm loạn nơi công cộng! Thật khiến người ta nhìn vào mù mắt!”
Người đàn ông còn chửi rủa những lời khó nghe hơn, thốt ra những từ ngữ phụ khoa dơ bẩn, Giang Hoàn thật sự nhịn không được, trực tiếp dùng tay đấm vào mặt gã.
Cô gái hét lên: “Á-! Đánh người-!”
Động tĩnh trong toa tàu kinh động đến cảnh sát và nhân viên phục vụ trên tàu, còn có người vây xem lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp: “Mọi người nhìn xem, đồng tính luyến ái bây giờ trắng trợn như vậy, mọi người bắn tim và theo dõi, tôi sẽ phát sóng trực tiếp nội dung tiếp theo cho người theo dõi!”
Nhậm Xuyên lo cho Giang Hoàn, hắn đang mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, thân thể không tốt, anh xông lên chịu mấy đòn cho Giang Hoàn.
Giang Hoàn nhìn xong càng tức giận hơn, Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, làm sao có thể chịu đòn thay cho hắn.
Hai người bọn họ cùng di chuyển giống nhau, một hồi tôi chặn trước mặt anh, sau đó anh lại chặn cho tôi, đổi qua đổi lại, làm cho người ta hoa mắt.
Người đàn ông kia khó hiểu: “…Chúng mày có đánh hay không?”
“Làm gì đấy!” – Cảnh sát trên tàu chạy tới, vội vàng tách bọn họ ra, “Đi theo tôi!”
Bọn họ đồng thời bị xếp vào phòng cho nhân viên, đứng dựa vào tường.
Cảnh sát nhìn bọn họ: “Nói đi, có chuyện gì?”
Bọn họ chỉ vào nhau, gần như đồng thanh: “Đều là do nó-!”
Người đàn ông lên tiếng trước: “Đồng chí cảnh sát, hai tên đồng tính này giở trò giữa thanh thiên bạch nhật!”
“Vớ vẩn!” – Giang Hoàn phản bác, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy chúng tôi đồng tính!”
Người đàn ông khịt mũi: “Hai thằng đàn ông to xác, dựa lên dựa xuống, xà nẹo nhau, còn…!mang theo bao cao su!”
Giang Hoàn không giải thích được rõ ràng, hắn không biết hộp bao cao su đó từ đâu ra: “Đó là-”
Nhậm Xuyên vẫn luôn cúi đầu xuống mà không nói lời nào.
“Đồng tính luyến ái không vi phạm pháp luật.” – Cảnh sát nói một cách công bằng, anh ta lại hỏi, “Vậy tại sao các cậu lại đánh nhau?”
Người đàn ông chỉ vào Giang Hoàn: “Cậu ta ra tay trước!”
Gã mạnh miệng: “Tôi muốn kiểm tra thương thế!”
Cảnh sát nhắc nhở: “Thương thế của cậu cũng không tính là bị thương nhẹ, vốn không đủ để bắt người.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng bị đánh mấy cái!” – Giang Hoàn nắm cằm Nhậm Xuyên, ra hiệu cảnh sát nhìn vết bầm tím trên mặt anh, “Anh nhìn mặt của chúng tôi đi!”
Người phụ nữ nhìn họ một cách khinh bỉ, lớn giọng: “Họ là người đồng tính! Không bình thường! Nên bị bắt bỏ tù!”
“Cô mới không bình thường!” – Nhậm Xuyên tức giận, trừng mắt, “Cả nhà cô đều không bình thường! Tôi là đồng tính đấy thì sao! Động chạm đến các người chỗ nào!”
Anh đột nhiên cảm thấy oan ức, trước đây anh luôn cao cao tại thượng, trái ôm phải ấp, ai nhìn thấy cũng phải cung kính, đừng nói đến chuyện bị kỳ thị vì đồng tính, vậy nên làm sao biết được thế giới này khó khăn cỡ nào.
Lần đầu tiên, Nhâm tổng biết đến cái gì gọi là miệng người đáng sợ.
Hóa ra đồng tính luyến ái cũng là một cái tội.
Giọng người phụ nữ đanh lại: “Anh nhìn kỹ một chút đi, đồng chí cảnh sát, dạo này người ta táo tợn quá, đây chắc chắn là có tiền án rồi! Làm đồng tính bẩn thỉu như vậy còn mặt dày nói ra.”
Cảnh sát bó tay toàn tập: “Được rồi! Đừng nói nhiều nữa!”
Nhậm Xuyên cảm thấy tủi thân, nước mắt đều sắp rơi xuống, lồng ngực như chứa một ngọn núi lửa sắp phun trào, thiêu rụi anh trong ngọn lửa.
Ở nơi không ai nhìn thấy, Giang Hoàn lặng lẽ nắm lấy tay Nhậm Xuyên, bao bọc toàn bộ tay anh vào trong lòng bàn tay của hắn.
Sau khi hòa giải, xác định bên có trách nhiệm, phạt tiền xong rồi, bọn họ được đưa trở lại chỗ cũ.
Nhưng sau khi ngồi xuống, cặp đôi kia vẫn luôn nhìn họ không vừa mắt, hùng hùng hổ hổ, mồm mép không sạch sẽ, những người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là khinh thường, đánh giá bọn họ.
Toa xe nhỏ bỗng chốc trở thành rạp xiếc cho mọi người xem.
Hai người họ như bị nhốt trong lồng, mặc cho người ngoài tham quan, trêu chọc, chế giễu các loại, mà không có cách nào phản kháng, không có lối ra, chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn.
Nhậm Xuyên thu mình trong góc cạnh cửa sổ, đội mũ len và quàng khăn đỏ, khuôn mặt chỉ lộ ra một chút bằng bàn tay, vẻ mặt thất vọng kinh khủng, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, dáng vẻ nhỏ nhắn trông thật đáng thương.
Tiếng lách cách vang lên giữa không gian ồn ào, có người chụp lén.
“Làm cái gì đấy!” – Giang Hoàn tinh ý bắt được, quay đầu nhìn thanh niên kia, chỉ vào hắn, “Xóa!”
“Tôi chụp anh à!” – Thanh niên không phục, “Anh gây cái gì, tàu này là của gia đình anh sao?”
Giang Hoàn không nói nhiều nữa, giật lấy điện thoại của cậu ta, ấn nút xóa, thanh niên hít sâu một hơi: “Đệt! Con Apple mới mua của tôi! Anh bấm cái quái gì vậy!”
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao không dứt.
“Thật muốn mù rồi.”
“Con trai tôi mà như thế này, chắc tôi phải nhảy sông.”
“Đây không phải là có bệnh sao?”
“Chẳng lẽ chỗ đó không bình thường, không thể cương với phụ nữ?”
“Cả đời này cũng không có con cái phụng dưỡng, thật đáng thương.”
Giang Hoàn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm, nhưng hắn không thể làm cho tất cả những người trên tàu đều câm miệng, cho dù có thể, hắn cũng không thể thay đổi quan điểm của toàn xã hội.
Hắn không phải là người đồng tính, nhưng lại cảm động lây.
Âm thanh càng ngày càng chói tai, không phải muốn không nghe là có thể không nghe thấy, nó giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt, cả người Nhậm Xuyên run lên, hàm răng run cầm cập, siết chặt tay áo Giang Hoàn như người chết đuối tóm được cọc gỗ, thận trọng phát ra một tiếng: “Anh…”
Giang Hoàn không thể để cho Nhậm Xuyên chịu đựng khổ sở như vậy, trở tay ôm lấy anh: “Trạm dừng tiếp theo thì xuống xe, chúng ta mua vé khác.”
Nhậm Xuyên nép trong vòng tay hắn, giống như một con thú nhỏ trong hang ổ, yên lặng, thỉnh thoảng sụt sịt hai tiếng.
Vừa lúc Giang Hoàn cho rằng Nhậm Xuyên đã ngủ rồi, đưa tay sờ lên gò má anh, lại chạm đến một tay đầy nước mắt.
Đến trạm dừng tiếp theo, bọn họ liền xuống tàu mua vé mới, Giang Hoàn không tiết kiệm tiền nữa, trực tiếp đặt vé giường nằm cao cấp, một buồng riêng dành cho hai người, có bàn có ghế và một phòng tắm riêng.
Hít thở không khí trong lành, Nhậm Xuyên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, anh đột nhiên nhìn thấy trên ba lô của Giang Hoàn có dính một tờ giấy ghi chú, lấy nó ra mới phát hiện trên đó có chữ viết tròn trịa: “Các anh không sai, mặc kệ họ.”
Không biết là lời nhắn của người xa lạ nào.
Trong khoảnh khắc đó, Nhậm Xuyên đột nhiên cảm thấy thế giới này vẫn thật đáng sống.
“Dính bẩn hả?” – Giang Hoàn không nhìn thấy phía sau ba lô, xoay người một cái, “Là cái gì vậy?”
“Không có gì, rơi mất rồi.” – Nhậm Xuyên tiến lên, vốn muốn nắm lấy tay hắn, nhưng dừng lại, đổi thành khoác vai, “Tôi đói.”
Đã hơn năm giờ, đến giờ ăn tối, hai người đi bộ trong ga tàu, nơi này không biết là nơi khỉ ho cò gáy nào, KFC hay McDonalds đều không có, chỉ thấy một tiệm mì nhỏ.
“Ăn mì đi.” – Nhậm Xuyên không kén ăn nữa, có thể no bụng là được.
Sau khi ngồi xuống, Nhậm Xuyên cảm thấy mọi thứ đều không thoải mái, quán mì bẩn thỉu, trên bàn nhiều dầu mỡ, nhưng không còn lựa chọn nào khác, hai người gọi hai suất mì bò.
Giang Hoàn cho anh toàn bộ thịt trong bát hắn: “Ăn thịt đi cưng.”
Nước súp quá mặn, quá nhiều bột ngọt, Nhậm Xuyên ăn được hai miếng thì đặt đũa xuống không ăn nữa.
Giang Hoàn liếc nhìn, xoa đầu anh: “Không sao, ăn không được thì thôi, lên tàu anh mua cho cậu đồ ăn ngon.”
Nhậm Xuyên chợt nghĩ, nếu anh không sinh ra trong gia tộc Nhậm, mà là trong một gia đình bình thường, tất cả những gì anh trải qua bây giờ chỉ là cuộc sống bình thường của một người bình thường, đi tàu hỏa, ăn ở một quán mì nhỏ, ngã bệnh không dám đi bệnh viện.
Liều mạng làm lụng kiếm tiền mới được mấy đồng, nuôi cả một gia đình, không biết ngày nào là ngày nghỉ.
“Không có gì.” – Nhậm Xuyên lại cầm đũa lên, “Đâu có lập dị như vậy.”
Ánh mắt của Giang Hoàn dừng lại ở vết bầm trên mặt Nhậm Xuyên, là do đỡ đòn cho hắn, hắn xoa xoa mặt Nhậm Xuyên: “Lần sau đừng che cho anh.”
Nhậm Xuyên nhìn khóe miệng Giang Hoàn bị đánh nứt một đường, vẫn đẹp trai tuấn tú như trước, nhưng nhiều hơn một chút lưu manh: “Anh mới phải, tôi là một đại lão gia, không cần anh phải che chở.”
Tiếng còi tàu vang lên bên tai, ầm ầm băng qua đồng bằng tiến về phía trước, mang theo tâm tư tán loạn đi vào trong ánh đèn vạn nhà.
Cuối thu, một tình yêu bình thường bắt đầu bén rễ, bốn mùa điên đảo, năm tháng hỗn loạn.
Buổi tối chín giờ, Giang Hoàn dắt Nhậm Xuyên lên tàu, Nhậm Xuyên không ngờ Giang Hoàn lại đặt giường nằm cao cấp, trong lòng đột nhiên không chịu nổi: “Cái này tốn bao nhiêu là tiền!”
“Sau này tính tiếp.” – Giang Hoàn gãi gãi lòng bàn tay, “Nếu thật sự không ổn, chúng ta cùng nhau đi uống gió tây bắc.”
*uống gió tây bắc: không có tiền, phải chịu đói chịu khát, tương đương với ăn không khí, hít khí trời để sống trong tiếng Việt
Nhậm Xuyên không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần là cùng với Giang Hoàn, đi xin ăn cũng được.
Giang Hoàn giục anh: “Đi tắm đi.”
Vừa ra khỏi toa tàu, trên người bốc lên mùi dầu mỡ, chính Nhậm Xuyên cũng không chịu được, liền cầm khăn tắm đi vào, tắm được một nửa thì đột nhiên từ trong phòng tắm kêu lên: “Anh ơi! Lấy giúp tôi chai sữa tắm! Hương đào!”
“Vẫn là hương đào…” – Giang Hoàn bật cười, mở ba lô của Nhậm Xuyên ra tìm sữa tắm hương đào.
Đột nhiên, một hộp bao cao su đập vào trong mắt, trên đó viết rất nhiều chất bôi trơn, nhịp nhàng, thân mật và siêu mỏng.
Vẫn là…!hương đào.
Giang Hoàn: “…”.