Bạn đang đọc Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu FULL – Chương 72: Gặp Gỡ
Trên xe, ông Hàn ngồi ghế sau với Hàn Bách, nói với cô: “Ông chừng tuổi này rồi không còn bao lâu nữa, sống cũng chỉ mong con cháu được hạnh phúc, hai đứa coi mà giúp đỡ lẫn nhau”
“Ông, người yên tâm đi con lúc nào cũng sẽ hạnh phúc cho người xem” Hàn Bách ôm lấy cánh tay ông Hàn nói.
Tôn Mặc Thiên ngồi lái xe khẽ nhếch môi thành một đường cong hạnh phúc.
“Nhớ chăm sóc con bé nhà ta cẩn thận đấy, biết chưa!” Ông Hàn giả bộ nghiêm mặt nói với Tôn Mặc Thiên.
“Dạ, trọng trách này không gánh cũng phải gáng thôi ạ” Tôn Mặc Thiên cười nói.
3 người trong xe đều cười.
Hàn Bách và Tôn Mặc Thiên lại ở Hàn gia nửa ngày sau đó mới trở về, buổi chiều thì ai làm việc nấy, hai người đều chia nhau ra tới công ty.
“Đại tỷ chị biết gì chưa! Tập đoàn King L mới đổi người đứng đầu không lâu bây giờ đã tiến vào thị trường nước ta, nghe nói sẽ chuyển trụ sở về thành phố A đó!” Lộ Khiết đang pha trà cho Hàn Bách đột nhiên nhớ ra 1 chuyện đang rất hot trên báo chí mấy ngày nay.
“King L?” Hàn Bách nhíu mày, sao cô có cảm giác như đã nghe thấy cái tên này rồi nhỉ.
“Đúng vậy, nghe nói người điều hành tập đoàn đó vẫn còn rất trẻ luôn, hmm cũng gần trác tuổi với Tôn tổng nhà chị đó, nhưng em vẫn chưa thấy được nhan sắc của người đó, biết đâu lại là một mỹ nam thì sao” Lộ Khiết mỉm cười nói.
“Sao chị lại có nhân viên mê trai như em nhỉ?” Hàn Bách trầm ngâm suy nghĩ, cô không khỏi nhớ lại lần đầu Lộ Khiết gặp Tôn Mặc Thiên khi anh tới đón cô, cô bé này còn há hốc miệng kinh ngạc, sau đó còn liên tục khen đẹp trai.
“Mê trai là bản năng của phụ nữ mà!” Lộ Khiết không cảm thấy gì khi bị nói là mê trai ngược lại vẻ mặt còn khá kiêu hãnh.
“Bản năng của riêng em thì có” Hàn Bách bật cười nói lại trước vẻ mặt hí hửng của Lộ Khiết.
### Hàn Bách chợt nhớ lại cái tên King L không phải là đối thủ của Star hay sao? Trước có nghe Tôn Mặc Thiên nói nhưng cô quên mất, người thừa kế đó hình như tên Lam Diệc thì phải? Bây giờ chuyển về nước liệu có chuyện gì?
Tối đó Hàn Bách trở về, Tôn Mặc Thiên liền nói anh về muộn, phải đi gặp đối tác.
Hàn Bách cảm thấy hơi chán, liền ra ngoài đi dạo quanh Bạch Liên Vạn Thự.
“Í chị dâu” Tôn Tử Ngôn ở ngay bên cạnh thấy Hàn Bách đi ra hí hửng vẫy tay gọi.
Quả thực lâu rồi không thấy chị dâu, dạo này anh bị anh trai đào tạo sắp ngỏm luôn rồi.
“Ồ, lâu rồi không thấy cậu hai” Hàn Bách quay lại hướng phát ra tiếng nói, thấy Tôn Tử Ngôn, dạo này nhìn anh có vẻ chín chắn hơn trước rồi.
“Hì, mà chị đi đâu vậy?” Tôn Tử Ngôn hỏi.
“À chỉ là đi dạo quanh đây thôi” Hàn Bách trả lời.
“Anh hai em đâu?”
“Anh ấy đi gặp đối tác, sẽ về muộn”
“Quả nhiên hai người không thể thiếu bóng nhau mà, bình thường anh em ở nhà chẳng thấy chị nhàn rỗi đi dạo như vậy” Tôn Tử Ngôn lắc đầu trầm ngâm.
“Có hả?” Hàn Bách nhíu mày hỏi, hmm cũng có thể là như vậy đi?
“Đương nhiên là có rồi!” Tôn Tử Ngôn chắc nịch nói, sau đo lon ton chạy ra chỗ Hàn Bách: “Sẵn tiện đang rảnh để em đi dạo cùng chị luôn”
“Không cần đâu, chị đi lòng vòng một lát sẽ trở về ngay”
“Không sao, em biết có một chỗ gần đây vui lắm nè, để em đưa chị đi” Tôn Tử Ngôn nói xong không đợi Hàn Bách trả lời đã vội tung tăng kéo cô đi, Hàn Bách chỉ biết bất lực đi theo.
Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện ríu rít với nhau, nói đúng hơn là chỉ có mình Tôn Tử Ngôn cao hứng nói nhiều mà thôi.
Đang đi Hàn Bách không để ý mà va phải một người, cả hai đồng thời bị loạng choạng, Hàn Bách may có Tôn Tử Ngôn đỡ kịp nên không bị ngã, còn người kia thì bị ngã về sau.
“Chị không sao chứ?” Tôn Tử Ngôn hỏi.
“Không sao”
Hàn Bách định thần lại phát hiện là một cô gái, cô liền đỡ người đó dậy nói: “Cô không sao chứ, thực xin lỗi”
“Không sao, cám ơn” Người phụ nữ cười nói.
Hàn Bách nhìn cô gái, rất trẻ nhà, nhưng giờ này còn đi lang thang một mình ở khu này.
“Cô bị lạc đường à?” Tôn Tử Ngôn khá thông minh, nhìn thấy tờ hướng dẫn trên tay cô ta liền hiểu.
“…ừm, tôi mới tới thành phố A, đường xá còn chưa rõ lắm” Cô gái hơi xấu hổ nói.
“Vậy cô tìm chỗ nào, nếu biết chúng tôi có thể giúp” Hàn Bách nói, khu này rộng như thế không biết đường cũng nên.
“Ở đây” Cô gái giơ tờ giấy trên tay ra.
Hàn Bách và Tôn Tử Ngôn nhìn phát biết luôn, hoá ra cô gái này ở Thiên Tuế cách khu nhà bọn họ không xa lắm, Thiên Tuế là nới không phải cứ có tiền là vô được, cũng như Bạch Liên Vạn Thự của bọn họ vậy.
Xem ra gia thế của cô gái này không đơn giản.
“Cô đi nhầm chỗ rồi, Thiên Tuế không nằm ở bên này, đi ngược hướng cô đang đi cơ.
Đi bộ ra thì cực lắm, chị dâu hai người đợi em chút nhé em chạy về lấy xe” Tôn Tử Ngôn suy nghĩ nói.
“Ừm đi đi” Hàn Bách gật đầu.
Cô gái kia định nói không cần nhưng bóng Tôn Tử Ngôn nhanh chóng biến mất.
“Cô tên gì vậy?”
“Tôi tên Hàn Bách, còn cô?” Hàn Bách vui vẻ đáp lại.
“Tôi tên Dư Tuyết Linh, nhà cô ở gần đây sao?” Dư Tuyết Linh thấy Tôn Tử Ngôn rẽ vào một khu nhà lớn.
“Ừm, cô là người nước ngoài à?” Hàn Bách hơi tò mò vì cô gái này nói tiếng thành phố bọn họ không rành mạch lắm, ngữ điệu cũng không giống.
“Phải, nhưng gốc của tôi vẫn từ thành phố này, ở ngoại thành” Dư Tuyết Linh nói.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có vài chiếc xe đen đỗ lại trước mặt bọn họ, một loạt người mặc đồ đen đi xuống…..