Bạn đang đọc Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu FULL – Chương 57: Trốn Thoát
Không may mắn là túi xách của Hàn Bách đã bị rơi ra ngoài.
Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình bị trói ở trong một căn phòng, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ và một cái giường.
Đè nén lại nỗi sợ hãi đang dâng trào, tại sao bọn chúng lại muốn bắt mình? Hàn Bách cố gắng ngồi dậy cũng may bọn chúng không trói chân cô lại, đi từng bước nhẹ nhàng lại cánh cửa sổ, nhìn ra ngoài, đây là tầng hai nếu lao xuống chắc không chết đâu nhỉ?
Đang tìm cách mở cửa sổ thì bên ngoài có tiếng bước chân, cô nhanh chóng đi lại giường nằm xuống nhắm mắt lại.
“Cạch” Tiếng mở cửa vang lên, hai người đàn ông tiến vào.
“Đại ca, con nhỏ này ngon thế kia, giết luôn thì quá phí phạm, anh có muốn trước không ” Một tên thấp hơn nói.
“Haha, anh đây nhường chú mày trước, tao đứng xem” Gã cao lớn hơn cười ha hả.
Tên kia liền cởi áo ngoài, từng bước tiến về phía Hàn Bách, trong lòng Hàn Bách vang lên hàng loạt hồi chuông cảnh báo, nhưng vẫn cố gắng kìm chế tâm trạng.
Tên kia cởi bỏ trói tay cho Hàn Bách, vỗ vỗ lên mặt cô cười lớn.
“Làm nhanh lên còn tới tao” Gã đại ca tâm trạng vô cùng tốt, vừa có tiền lại còn có đồ để chơi haha vận đẹp **.
“Vâng vâng xong ngay thôi, người đẹp ngoan ngoãn hầu hạ nhé!”
Nhưng ngay lúc gã kia cúi xuống đè người lên người Hàn Bách cô đột nhiên cử động chân đá thẳng vào cậu bé của tên đó rồi đẩy mạnh hắn ra.
“Aaaaaa…” Tên kia lăn xuống đất đau tới mức mặt mày tái mét, ôm lấy nơi giữa hai chân kêu gào.
.
truyện xuyên nhanh
“Mẹ nó, con đ* mày dám đánh đàn em tao” Gã cao lớn lập tức lao về phía cô.
Hàn Bách nhờ có dáng người nhỏ bé đã lách qua người tên kia mở cửa chạy thẳng ra ngoài.
“Còn dám chạy?” Tên đại ca tức giận đuổi theo.
Hàn Bách chạy khắp nơi nhưng không thể ra nổi ngôi nhà này, cửa đều bị khoá chặt lại toàn bộ.
Cuối cùng cô bị tên đại ca kia dồn vào một góc hành lang, cô lùi từng bước một nói: “Cấm được lại đây”
“Haha, nếu tôi cứ lại thì sao?” Tên kia cười ha hả nói lại.
“Choang..” Hàn Bách hất tung chiếc bàn nhỏ bên cạnh xuống, làm đất ở chậu cây trên đó văng tung tóe.
“Mẹ nó, con ranh này” Tên đại ca lấy trong người ra một con dao lao về phía Hàn Bách.
“Aaaaa…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong căn nhà.
– ————————-
Tôn Mặc Thiên lập tức tới chỗ Minh Triết, cậu ta có tài máy tính, chắc chắn sẽ tra được chỗ của Hàn Bách.
Anh cho người đi tìm mọi ngóc ngách của thành phố A, nhưng đã qua hai tiếng vẫn không có tin tức gì.
Cao Lãng cùng Tề Y Nhi cũng giúp sức đi tìm người.
Diệp Tử Kì cũng đi tìm.
Chính Tôn Mặc Thiên cũng phóng xe đi tìm “Tiểu Bách em đang ở đâu? Em vẫn an toàn đúng chứ?”
“Tra ra được chiếc xe kia rồi, chạy về hướng Nam, dừng ở khu làng cũ phía Nam bị bỏ hoang khá lâu rồi” Minh Triết gọi điện nói.
Tôn Mặc Thiên nghe xong lập tức quay xe chạy thẳng về phía Nam, nhờ quan hệ nên anh được mở đường đi thẳng tới đó mà không bị vướng chút đèn đỏ hay tắc đường nào.
Nơi đây cũng được coi là một khu làng lớn, do tuyết phủ nên không thấy rõ vẻ cũ kĩ của ngôi làng.
Đám người Cao Lãng cũng rất nhanh xuất hiện tại đó, bọn họ lục soát từng ngôi nhà trong đó.
“Tiểu Bách, em ở đâu!”
“Hàn Bách cô nghe chúng tôi nói không?”
…!
Hàn Bách né được đòn tấn công của tên đại ca sau đó nhặt mảnh vỡ dưới đất đâm thẳng vào người hắn.
“M* mày!” Tên đại ca đau đớn gầm lên một tiếng túm lấy tóc Hàn Bách.
“Chát!” Hắn tát cô một cái, khiến thân thể Hàn Bách ngã xuống, tay đập vào mảnh vỡ máu bắt đầu chảy ra.
Tên đại ca lại túm lấy Hàn Bách kéo mạnh lên dáng cho cô thêm một bạt tai nữa.
Hắn rút con dao ra đâm mạnh vào bụng Hàn Bách nói: “Tao giết mày!”
“Aaa…” Hàn Bách kêu lên, cơn đau trên má không bì nổi với cơn đau trên bụng.
“Này thì bướng, làm bị thương đàn em tao còn dám đâm tạo, mày chết chắc rồi” Tên đó lại rút con dao trên bụng cô ra rồi muốn đâm xuống phát nữa.
Hàn Bách đưa tay đỡ lấy con dao mặc cho nó cứa vào lòng bàn tay khiến máu chảy ra từng giọt.
Lấy hết chút sức lực cuối cùng, dùng đầu mình đập vào đầu tên kia.
Hắn ta bị đau nên giật người lùi lại vài bước.
Cô đã có được con dao trong tay, nhưng cơ thể lại vô lực.
“Mày còn dám…” Tên đại ca xoa đầu trừng lớn, đầu con nhãi này cứng quá, nhưng chưa nói hết câu đã bị ăn một chưởng.
Hàn Bách cầm chân bàn vạng mạnh vào đầu hắn khiến hắn im bặt.
Đi lại lục lọi trên người hắn nhưng không có chìa khoá.
Cầm lấy con dao trên tay, ôm bụng đang không ngừng chảy máu.
Cô chạy lại phía cửa chính, cửa này là cửa sắt, khó mà mở ra, lại nhớ phía trên còn có một tên nữa.
Hàn Bách ngồi sụp xuống sàn, cởi áo ra buộc lên bụng ngăn máu chảy ra.
Lại tìm kiếm thêm một hồi nữa, cô nhìn thấy chiếc cửa kính trong phòng bếp, cầm một chiếc ghê đập mạnh lên đó, cửa kính lập tức vỡ tan.
Cô trèo ra ngoài, đồng thời tên trên lầu cũng đã hồi sức đi xuống, hắn nhìn thấy Hàn Bách trốn thoát liền chạy theo.
Hàn Bách ôm bụng đi nhanh từng bước khó khăn đường tuyết đi rất khó, sao cô lại nghe thấy tiếng của anh nhỉ? Cô chạy thẳng về phía trước, tên đằng sau vẫn đang đuổi theo gần tới.
“Chết tiệt, mình đau quá” Hàn Bách khẽ rít lên, cô sắp kiệt sức rồi.
Ngay lúc bản thân sắp ngã xuống cô thấy phía trước có ánh sáng chiếu vào, là anh sao? Anh tới rồi sao?
“Đoàng” Tiếng súng đanh thép vang lên, cùng với hai thân thể đổ xuống….