Bạn đang đọc Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu FULL – Chương 34: Nội Gián
*(Tui quay lại roii nè)
Sau hôm đó Hàn Bách thường xuyên vào phòng sách của Tôn Mặc Thiên tìm sách về Marketing,…!Những vấn đề liên quan để tiện quản lý công ty.
Công ty mới thành lập chưa lâu, còn rất nhiều việc phải làm cho nên đa số thời gian của Hàn Bách đều cống hiến cho công việc.
Buổi sáng khi đang xử lý công việc thì có tiếng gõ cửa.
Hàn Bách rời mắt khỏi màn hình máy tính nói: “Mời vào”
“Chị đại, không xong rồi..” Lộ Khiết tiến vào với vẻ mặt lo lắng nói.
“Có chuyện gì, bình tĩnh nói” Hàn Bách nhíu mày nói.
“Bản thiết kế của chúng ta không biết vì sao lại bị tổng công ty nội thất Vũ Hợp có được, họ còn nói là chúng ta ăn cướp của họ, đòi kiện chúng ta” Lộ Khiết nói một tràng, thuận lại sự việc cho cô nghe.
“Chị Nghiên Dương đâu?” Hàn Bách hỏi.
Công ty nội thất Vũ Hợp là công ty trước của Tạ Nghiên Dương.
“Chị ấy biết tim không biết phải làm thế nào hiện tại đang ở trong phòng thiết kế”
Hàn Bách gật đầu rồi nói: “Em đi gọi chị ấy lên đây”
“Vâng” Lộ Khiết nói xong lập tức ra ngoài.
Không lâu sau Lộ Khiết đã đem Tạ Nghiên Dương lên phòng làm việc của Hàn Bách.
Nhìn sắc mặt Tạ Nghiên Dương hơi tái đi.
Im lặng một hồi Hàn Bách lên tiếng: “Công ty có nội gián”
Hai người ngồi trước bàn làm việc bất ngờ nhìn Hàn Bách, Tạ Nghiên Dương lắp bắp nói: “Nội..nội gián sao?”
“Ừm, tôi sẽ điều tra việc này, tôi cần hai người làm cho tôi việc này” Hàn Bách nghiêm túc nhìn Lộ Khiết và Tạ Nghiên Dương.
Nội gián này cô nhất định phải tóm được.
“Nhưng chị đại..còn vụ kiện của bên Vũ Hợp thì sao?”
“Em giúp chị hẹn với Vũ tổng bên đó gặp mặt nói chuyện” Hàn Bách nói sau đó lại bổ xung: “Gọi bộ phận lưu trữ bản thiết kế đến phòng họp ngay”
“Vâng” Lộ Khiết nói xong liền đi ra.
“Chị Nghiên Dương đừng lo lắng chuyện này em sẽ giải quyết” Hàn Bách quay xang nói với Tạ Nghiên Dương.
“Chắc chắn bên đó đã ghi thù chị rồi, xin lỗi đã làm liên lụy đến công ty” Tạ Nghiên Dương cúi đầu nói.
“Chị nói gì vậy, công ty có chị mới được thành lập, chuyện này không liên quan đến chị” Hàn Bách trấn an Tạ Nghiên Dương.
Hơn nửa tiếng sau Hàn Bách có mặt tại phòng họp, trong phòng trừ Hàn Bách ra thì có 3 người phụ nữ và 1 người đàn ông.
Cô im lặng nhìn qua từng người nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn mọi người đã biết đến việc bản thiết kế của công ty chúng ta bị đưa ra ngoài và nằm trong tay công ty nội thất Vũ Hợp, và chuyện này liên quan trực tiếp đến phòng lưu trữ bản thiết kế đây”
“Hàn tổng, chúng tôi nhất định không làm việc đó, một khi làm ở đâu chúng tôi sẽ nhất quyết trung thành với chỗ đó” Nhân viên nam duy nhất đứng lên khẳng định.
“Tôi tin tưởng mọi người nhưng…tôi sẽ nói trước người nào không chú tâm vào làm việc mà liên quan đến những chuyện ngoài công ty thì đừng nghĩ đến chuyện ở lại.
Công ty Lam Thiên này không cần những nhân vật như vậy, đối với mỗi nhà thiết kế bản vẽ của họ như là những đứa con của họ, nào có ai lại chấp nhận việc đứa con của mình bị người khác đưa đi, đặc biệt là người đã đem đứa con của họ đi càng không thể tha thứ” Hàn Bách lạnh lùng nhìn những người trong phòng họp nói.
“Quy tắc của công ty đã đề ra tôi đề nghị mọi người ngồi đây tuân thủ quy tắc một cách nghiêm túc, tôi không muốn đuổi việc một trong những người đang ngồi đây, mong mọi người hiểu rõ” Hàn Bách lại tiếp tục nói.
“Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi nếu ai thật sự có vấn đề và muốn tiếp tục ở lại công ty thì lên văn phòng gặp riêng tôi, còn bây giờ tan họp” Hàn Bách nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay sau khi Hàn Bách đi một trong số 4 người ngồi đó đứng lên nói: “Mấy người ai là người đưa bản thiết kế ra ngoài?”
“Tổ trưởng Triệu, cô nghi ngờ chúng tôi sao?” Người đàn ông đứng lên nói.
“Phải, sự việc này liên quan trực tiếp đến danh dự của phòng chúng ta, tôi hỏi ai trong mọi người là người đưa bản vẽ ra ngoài” Tổ trưởng Triệu nói.
“Tổ trưởng Triệu à thay vì hỏi chúng tôi sao cô không hỏi bản thân của cô đi?” Người phụ nữ ngồi trong góc vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Lý Mộc tôi sẽ không bao giờ làm việc đó” Tổ trưởng Triệu nhíu mày nhìn cô gái vừa nói tên là Lý Mộc.
“Vậy thì cô có quyền gì mà hỏi chúng tôi” Lý Mộc nói lại.
“Tôi là tổ trưởng, tôi có quyền, cô nói vậy không lẽ cô là thủ phạm?” Tổ trưởng Triệu nhân lúc bực bội nói luôn nghi ngờ của mình.
“Cô..cô đừng có ỷ mình là tổ trưởng mà muốn nói gì thì nói” Lý Mộc nghe vậy khẽ run một cái rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Ha..lắp bắp như vậy thì cô chính là thủ phạm rồi” Tổ trưởng Triệu nhàn nhạt cười nói.
“Đừng ở đây ăn nói hàm hồ” Lý Mộc nói rồi đẩy mọi người ra rời khỏi phòng họp.
“Được rồi mọi người trở về thôi, không phải chúng ta làm là được” Người đàn ông tên là Nam Thành nói.
Rời khỏi phòng họp Lý Mộc ra một hành lang vắng vẻ gọi một cuộc điện thoại rất nhanh bên kia đã có người trả lời cô ta vội nói: “Chị Hinh Như bọn họ đã nảy ra nghi ngờ rồi, phải làm sao đây, nhỡ họ biết được là em liệu họ có đuổi việc em không?”
“Cô chỉ cần làm những gì tôi yêu cầu là được, không cần phải lo công việc, đừng để bị phát hiện” Đầu bên kia nói xong thì cup máy luôn.
Lý Mộc đang định nói gì đó lại nghe thấy tiếng tút tút từ bên kia, vốn đang rất lo nhưng họ nói vậy cũng khiến cô bớt lo hơn, lại khôi phục trạng thái cũ trở về văn phòng..