Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 94: Kế hoạch bí mật


Đọc truyện Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập) – Chương 94: Kế hoạch bí mật

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ tìm được gia đình kia, cầm cuốc đi khai hoang đất. Lúc đầu thì lóng ngóng, sau khi nắm được phương pháp, một tiếng sau là xới được một mảnh vườn rau vuông vức, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Cứ như vậy họ đã có 30 điểm.

Các nhóm khách mời khác đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ có số điểm cao nhất, nên thấy họ quay về, mọi người đều buông xuống công việc trong tay mình, vây xem nhóm điểm cao nhất đổi điểm lấy đồ ra sao.

Nồi niêu bát đĩa và nguyên liệu nấu ăn khẳng định phải đổi, hai người không hề tiết kiệm. Thật ra Lục Thừa Phong chỉ đứng ở một bên, chọn lựa những gì đều do Tiêu Ninh Dữ làm chủ.

Tiêu Ninh Dữ nhìn chằm chằm vào lá trà trong các mặt hàng một lúc. Đây là lá trà ở địa phương, rất thơm ngon. Điểm của mọi người có hạn, đổi  nguyên liệu nấu ăn và đồ thiết yếu còn chưa đủ, nên ngày đầu tiên này sẽ không ai dùng điểm để đổi nhu yếu phẩm không cần thiết. Từ khi bắt đầu giảm cân Tiêu Ninh Dữ đã bắt đầu uống trà, tuy y với Lục Thừa Phong đã bàn xong, muốn gì thì đổi cái đó, sẽ không để bản thân chịu thiệt, nhưng lúc này đổi lá trà có lẽ hơi xa xỉ.

Lục Thừa Phong nhìn ra sự do dự của y, trực tiếp mở miệng: “Em muốn uống trà đúng không? Đổi đi.”

Lục Thừa Phong đã lên tiếng, Tiêu Ninh Dữ không do dự nữa, đổi lá trà với tổ đạo diễn.

Cố Mộng Tinh ở bên cạnh xem vỗ nhẹ Hà Trực một cái, phàn nàn: “Anh nhìn người ta kìa.”

Nhóm Cố Mộng Tinh và Hà Trực dựng xong lều hạng chót nên chỉ có 10 điểm, lúc đổi vật phẩm hai người tranh giành một hồi lâu. Cố Mộng Tinh muốn đổi món ăn mặn Hà Trực đều không cho, đổi chậu thì phải đổi loại nhỏ. Vì chuyện đổi chác mà hai người xé nhau cả buổi.

Hà Trực phản bác: “Điểm của họ nhiều, chúng ta có thể so sánh à?”


“Điểm của họ nhiều, nhưng họ có đổi đồ nhiều như mình đâu. Lục ảnh đế bảo muốn đổi gì thì đổi cái đó, lên tiếng duy nhất một lần, vẫn đổi lá trà Tiêu tổng thích.” Cố Mộng Tinh dỗi ngược lại.

Hà Trực nhếch môi không nói, thầm nghĩ: Không nên ầm ĩ. Cãi nhau với phụ nữ hắn vĩnh viễn không nói lại được.

Không riêng hai người này, hai nhóm khác cũng vậy, nhìn Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ thật sự hơi hâm mộ. Nhóm vợ chồng Giang Tắc và Tưởng Lệ khi đổi đồ có thương có lượng, nhưng ai nói rằng tự mình chủ trương mà không phải lo nghĩ là không đáng ghen tị? Lục Thừa Phong hoàn toàn để Tiêu Ninh Dữ làm chủ đó thôi.

Về phần Ngô Gia Giai và Vu Phó, từ nhỏ Vu Phó sống sung sướng, chưa từng chịu khổ, nên khi chọn đồ tất sẽ chọn đồ tốt. Nhưng hắn không được việc cho lắm, mấy lần trước nhóm của họ tích được ít điểm nhất, nên lần này Ngô Gia Giai muốn tự lập kế hoạch sử dụng điểm cho hợp lý. Nhưng ở bên Vu Phó, trước giờ đều là cô thận trọng lấy lòng Vu Phó, cô nào được quyết định.

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ đổi xong đồ mình cần, vô cùng vui vẻ quay lại lều của mình.

Dù sao cũng là lần đầu tiên lao động tay chân, hôm sau nhất định hai cánh tay sẽ đau nhức, bả vai và eo cũng thế, nên trước khi ngủ hai người xoa bóp cho nhau, rồi mới nằm ngủ.

Hôm sau hơn sáu giờ, tất cả mọi người đã bị tổ chương trình đánh thức, khiến nhóm khách mời kêu khổ không ngừng. Mọi người làm bữa sáng đơn giản ăn xong, đạo diễn bắt đầu tập hợp mọi người tuyên bố nhiệm vụ.

“Lần này, yêu cầu nhiệm vụ của các bạn hơi khác những lần trước. Trước kia là hai vợ chồng một nhóm cùng nhau hoàn thành một nhiệm vụ. Bây giờ, các bạn phải làm nhiệm vụ một mình, nhất định phải một người hàn thành. Có điều lần này điểm thưởng rất nhiều, tới buổi trưa nhiệm vụ cao nhất sẽ có 35 điểm.”


Nghe phải một mình hoàn thành nhiệm vụ mọi người còn đang than thở, nghe nhiệm vụ của một người tối đa đã có 35 điểm, tính toán cẩn thận, nếu hai người cùng làm nhiệm vụ thì chẳng phải sẽ kiếm được hơn 60 điểm à, đổi nhà là chuyện trong tầm tay.

Nhưng, nhiệm vụ điểm cao, chắc chắn độ khó cao, cũng mệt mỏi, nên phần lớn mọi người vẫn chọn nhiệm vụ kiếm điểm dễ dàng một chút. Còn Tiêu Ninh Dữ một lòng nhớ nhung chuyện đổi nhà, nên chọn nhiệm vụ tích điểm cái nhất, thu hoạch lúa nước.

Lục Thừa Phong nhíu mày: “Cái này quá cực khổ, em đổi cái khác đi.”

Tiêu Ninh Dữ lắc đầu, quyết tâm phải làm nhiệm vụ này. Lục Thừa Phong muốn nói lại thôi, sau đó lại thử khuyên Tiêu Ninh Dữ vài câu, vẫn không lay chuyển được Tiêu Ninh Dữ từ bỏ nhiệm vụ này.

Lục Thừa Phong tranh thủ lúc Tiêu Ninh Dữ thu dọn đồ đi tìm đạo diễn, thấp giọng nói với đạo diễn: “Đạo diễn, xảy ra chuyện gì? Tôi tới tham gia chương trình vì cái gì các anh biết mà.”

“Bình thường chương trình đều bố trí một ít nhiệm vụ khó thì mới thú vị. Tôi đâu ngờ Tiêu tổng sẽ chọn cái đó thật.”

Tiêu Ninh Dữ sinh ra trong gia đình giàu có, đừng nói đến việc gặt lúa nước vừa khổ vừa mệt này, ngay cả những việc nhà nông đơn giản khác với y mà nói cũng đủ khó khăn. Nhìn Vu Phó mà xem, những tập trước có thể chọn việc nhẹ thì hắn sẽ chọn. Ai ngờ Tiêu Ninh Dữ sẽ chọn việc nhà nông vất vả như vậy. Đạo diễn cũng khó xử cực kỳ, nhưng bây giờ không thể huỷ bỏ nhiệm vụ này.

Đạo diễn hỏi thử: “Lục ảnh đế, anh xem giờ đột ngột huỷ bỏ nhiệm vụ cũng không hay, như vậy sẽ khiến Tiêu tổng hoài nghi đúng không? Đành để Tiêu tổng vất vả làm nhiệm vụ vậy. Có điều anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc anh ấy, sẽ đúng lúc khuyên nhủ Tiêu tổng từ bỏ nhiệm vụ này.”

Cũng chỉ có thể như vậy, Lục Thừa Phong nghĩ nghĩ đành đồng ý, nhưng vẫn không yên lòng dặn dò vài câu: “Vậy phiền các cậu trông nom em ấy một chút.”


“Dĩ nhiên dĩ nhiên.”

Tiêu Ninh Dữ theo xuống ruộng. Ban đầu thật sự là không biết đặt chân kiểu gì, nghĩ đến nhà ở, cắn răng cởi giày tất nhảy xuống. Tổ chương trình mời người dạy cho y, Tiêu Ninh Dữ học rất nghiêm túc, sau khi bắt đầu thì tốc độ nhanh dần, làm tới trưa cũng không than mệt một câu. Tổ chương trình không tìm được cơ hội khuyên y bỏ nhiệm vụ.

Cuối cùng Tiêu Ninh Dữ hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ.

Giữa trưa lúc mọi người vội vã quay về từ địa điểm làm nhiệm vụ để nấu cơm, Lục Thừa Phong thấy dáng vẻ của Tiêu Ninh Dữ mà đau lòng không chịu được. Mặt y bị phơi nắng đỏ bừng, áo quần dính đầy bùn. Bình thường Tiêu Ninh Dữ yêu sạch sẽ nhất, trên chỗ đùi trắng nõn còn có không ít mụn đỏ. Tự dưng Lục Thừa Phong thấy hơi hối hận khi mang Tiêu Ninh Dữ đến tham gia chương trình.

“Trên chân bị làm sao vậy? Có đau không?” Lục Thừa Phong nhận mũ rơm từ tay Tiêu Ninh Dữ, mắt nhìn chăm chăm đôi chân tràn ngập nốt đỏ.

“Côn trùng đốt thôi, không sao. Em không rửa, chiều còn phải đi nữa, rửa sạch xong chiều lại dính đầy bùn.”

Tiêu Ninh Dữ không chỉ làm nhiệm vụ buổi sáng. Nhận 35 điểm xong, buổi chiều y lại chọn nhiệm vụ này. Dùng lời Tiêu Ninh Dữ nói, buổi sáng không biết gì cũng chọn, hoàn thành xong xuôi nhận 35 điểm ngon ơ, không có lý gì đã thành thạo mà không làm nhiệm vụ này.

Lục Thừa Phong nhíu mày, phản đối mãnh liệt: “Không được, không được đi nữa. Buổi chiều không được đi.”

Rất ít khi Lục Thừa Phong nói chuyện cứng rắn như vậy với Tiêu Ninh Dữ. “Không được”, những từ như vậy rất hiếm khi xuất hiện trong đối thoại của Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ. Lục Thừa Phong thật sự đau lòng.


“Bây giờ em lợi hại lắm nhé, khẳng định chiều nay hai ba lần là hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Tiêu Ninh Dữ vẫn muốn đi. Như vậy cộng thêm điểm của Lục Thừa Phong, nhất định hôm nay có thể đổi nhà ở.

Lục Thừa Phong vẫn nghiêm mặt, không cho phép cự tuyệt: “Không được. Bây giờ đi rửa mặt thay quần áo ngay. Lát nữa anh bôi thuốc cho em. Chiều nay không được đi ra ruộng, làm việc khác.”

Tiêu Ninh Dữ còn muốn nói gì đó thuyết phục Lục Thừa Phong thay đổi ý kiến, nhưng thấy Lục Thừa Phong lạnh mặt, y biết anh hơi giận thật rồi. Bèn không nói nữa, thầm tính toán điểm của nhiệm vụ thứ hai là gì, cũng đủ để đổi phòng, nhưng điểm còn dư lại sẽ rất ít.

Y ngoan ngoãn đáp lại một tiếng “Được”, rồi đi tới nắm chặt tay Lục Thừa Phong, nở nụ cười lấy lòng: “Em không đi nữa là được mà. Anh cười cái coi nào.”

Lục Thừa Phong thở phào, xả một chậu nước vắt khăn lông lau mặt  cho Tiêu Ninh Dữ, vẫn không vui khi thấy Tiêu Ninh Dữ mệt đến mức này, còn bị côn trùng đốt thành nhiều nốt như vậy, đau lòng nói: “Em xem phơi mặt thành dạng này rồi còn muốn đi. Tổng giám đốc Tiêu, em có thể yếu ớt chút không hả?”

Tiêu Ninh Dữ bèn cười ngây ngô: “Ừa, em yếu ớt lắm. Nên lát nữa anh giặt quần áo đấy.”

Lục Thừa Phong bật cười: “Nhiều bùn như vậy mà để anh giặt, rốt cuộc cũng học thông minh rồi ha.”

“Quá khen quá khen.”

Lục Thừa Phong hôn Tiêu Ninh Dữ một cái, xoa xoa đầu y: “Được rồi, mau đi đi, anh lấy quần áo mới cho em.”

“Ừm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.