Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 80: Yên tâm


Đọc truyện Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập) – Chương 80: Yên tâm

Cha Tiêu không tiếp tục hỏi những cái khác liên quan đến tình cảm của hai người, nói không thì ai cũng nói được, nói dễ nghe đến mấy cũng không cho thấy đối xử thật sự với Tiêu Ninh Dữ ra sao. Dù sao người cũng đã tới, phải cẩn thận quan sát hai đứa ở chung như thế nào.

Tiêu Ninh Dữ cũng không yên lòng, chờ trong phòng bếp chưa được mấy phút đã đi ra, cha Tiêu giả bộ tức giận nói: “Được rồi được rồi. Mới có mấy phút cũng không dứt được.”

“Cha!” Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng đỏ bừng mặt, mắt liếc nhìn Lục Thừa Phong. Lục Thừa Phong cho y một ánh mắt trấn an.

“Con đưa Tiểu Lục đi tham quan trong nhà đi, ta qua chỗ mẹ con nhìn thử.”

Tiêu Ninh Dữ nghe xong vui vẻ kéo Lục Thừa Phong đi cùng, Lục Thừa Phong khom lưng cúi đầu với cha Tiêu: “Cha, vậy con cùng Ninh Dữ đi thăm nhà một chút.”

“Đi đi.”

Cha Tiêu nhìn bóng lưng lên lầu của hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Miễn bàn đến trước kia Lục Thừa Phong đối xử với Tiêu Ninh Dữ như thế nào, dù sao cha Tiêu cũng đã nhìn ra, Tiểu Dữ nhà ông yêu thích Lục Thừa Phong vô cùng, cực kỳ để tâm, bằng không cũng sẽ không kết hôn với thằng bé. Cũng may, chí ít cho đến bây giờ biểu hiện của Lục Thừa Phong vẫn khiến ông tương đối hài lòng.


Tiêu Ninh Dữ đưa Lục Thừa Phong lên phòng của y, Tiêu Ninh Dữ căng thẳng hỏi: “Cha em nói gì với anh? Có làm khó anh không?”

Lục Thừa Phong vươn tay nâng mặt Tiêu Ninh Dữ lên: “Không làm khó anh, chỉ có lẽ không yên lòng giao em cho anh. Dù sao thì chúng mình kết hôn đột ngột quá. Nhưng không sao, thời gian dài, tất có thể nhìn ra chân tình.”

Tiêu Ninh Dữ ôm eo Lục Thừa Phong, vùi vào lồng ngực anh: “Bọn họ sẽ thích anh thôi.”

“Ừ.”

Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong lên lầu không lâu, mẹ Tiêu cũng ra khỏi phòng bếp, hỏi cha Tiêu: “Sao rồi?”

“Tiểu Dữ bảo vệ thằng bé kia quá, chưa nói được hai câu đã chạy ra nhìn chằm chằm. Trước mắt thì thấy cũng không tệ, chỉ là trong chốc lát cũng không nhìn ra được gì, nó lại là diễn viên, muốn diễn để lừa chúng ta thì cũng chịu không phát hiện được.”

Trong lòng cha Tiêu không cảm thấy Lục Thừa Phong đang diễn trò với bọn họ, nói như thế chẳng qua là lo lắng đến khả năng ấy, bọn họ không muốn Tiêu Ninh Dữ tổn thương.

“Không thể nào, nhìn không giống diễn. Kết hôn cũng kết rồi, có mưu đồ gì được. Nói về gia thế, nói thật là nhà họ Lục còn hơn nhà ta nhiều.” Mẹ Tiêu nói.

“Tôi cũng không khẳng định là diễn. Nhưng bọn nó bên nhau chưa lâu, cứ kết hôn như thế, bây giờ Lục Thừa Phong thích Tiểu Dữ của chúng ta, vậy sau này  trở thành người một nhà, thấy không hợp, thấy không thích, bà nói Tiểu Dữ phải làm sao đây. Bà cũng biết Tiểu Dữ nhà mình rồi đấy, thẳng thắn, tính tình mềm mỏng, lại cứng đầu. Thích một người thì nỗ lực hết sức, lại dễ dàng ỷ lại vào đối phương. Bây giờ hai đứa yêu nhau quấn quýt, về lâu về dài, nói không chừng lại mệt mỏi.”

Nói thì nói thế, nhưng cha Tiêu tuyệt đối không thừa nhận, ông có một phần ganh ghét Lục Thừa Phong lừa Tiểu Dữ nhà ông đi, thật sự là con trai lớn thì không giữ được.


Mẹ Tiêu nghe xong gật gật đầu: “Ông nói đúng, trước kia Tiểu Dữ… Người kia không ra gì cũng một lòng nhào vào, đối phương cũng không quan tâm đến con mình, so sánh ra thì, tôi mong Tiểu Lục có thể thích Tiểu Dữ như con mình thích người ta. Không được, tôi phải hỏi Tiểu Chu, chắc chắn thằng bé biết rõ bình thường Tiểu Lục và Tiểu Dữ ở bên nhau như thế nào.”

Nói rồi mẹ Tiêu gọi điện thoại cho Tiểu Chu, điện thoại nhanh chóng được kết nối. Tiểu Chu thấy mẹ Tiêu gọi đến rất là kinh ngạc: “Chủ tịch phu nhân, ngài có chuyện gì không ạ?”

“Tiểu Chu à, là thế này. Con theo Tiểu Dữ nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện liên quan đến Tiểu Dữ con biết hơn ta và cha nó. Ta muốn hỏi một chút, chuyện của Tiểu Dữ và Tiểu Lục con có biết không?”

Tiểu Chu ngẫm một hồi mới phản ứng được Tiểu Lục là chỉ Lục Thừa Phong. Đúng thế, đột nhiên Tiêu tổng kết hôn với Lục ảnh đế, ngay cả cậu cũng giật mình, khỏi phải nói đến chủ tịch và phu nhân. Tiểu Chu châm chước nửa ngày, thận trọng đáp: “Biết ạ.”

“Vậy con thấy Tiểu Lục đối xử với Tiểu Dữ thế nào? Con cứ việc nói, chúng ta muốn nghe lời nói thật.” Mẹ Tiêu nói, cha Tiêu ngồi bên cạnh cũng nghiêng người nghe ngóng, có điều không mở loa ngoài nên ông nghe không rõ lắm. Trước đó còn làm bộ làm tịch, chỉ hơi nghiêng người, bây giờ không lo mất mặt nữa, xích lại gần người mẹ Tiêu nghe.

Còn Tiểu Chu nghe câu hỏi của họ xong thì thở phào một hơi, chân thành đáp: “Lục ảnh đế đối xử với Tiêu tổng rất tốt.”

“Thật à?” Tiểu Chu không hề do dự đáp như thế, cha mẹ Tiêu rất vui, lại hơi kinh ngạc, tiếp tục truy hỏi: “Có thể nói cho chúng ta không?”

Tiểu Chu biết cha mẹ Tiêu đã rõ ràng đoạn tình cảm của Tiêu Ninh Dữ và Khương Duật, nên nói ra không hề áp lực: “Đoạn tình cảm trước kia của Tiêu tổng, hẳn là ngài và chủ tịch đã biết. Mỗi khi Tiêu tổng gặp chuyện gì, Lục ảnh đế đều không do dự giúp đỡ. Có lần Tiêu tổng chờ người kia trong đêm tuyết lạnh, biết rõ người kia không tới nhưng vẫn chờ bên ngoài không chịu về. Thật sự tôi cũng hết cách, bèn gọi điện thoại cho Lục ảnh đế, Lục ảnh đế nhanh chóng bay từ thành phố khác đến khuyên Tiêu tổng quay về. Sau khi Tiêu tổng chia tay với người đó, cũng vì Lục ảnh đế mà tỉnh táo lại. Tôi có thể nhìn ra Lục ảnh đế thật sự thích Tiêu tổng, đối xử chân thành, với cả anh ấy có thể cho Tiêu tổng cảm giác an toàn. Câu này có lẽ tôi không có tư cách nói, nhưng tôi vẫn xin được nói ra, xin ngài và chủ tịch yên tâm để Tiêu tổng và Lục ảnh đế bên nhau.”


Làm trợ lý thân cận nhất bên người Tiêu Ninh Dữ, đối với Tiêu Ninh Dữ mà nói Tiểu Chu đã không chỉ là trợ lý, mà còn là người nhà, mọi việc cậu làm luôn lấy Tiêu Ninh Dữ làm đầu.

Lục Thừa Phong đối xử với Tiêu Ninh Dữ tốt đến mức nào mà khiến người bên cạnh con mình nói tốt như thế, cha mẹ Tiêu nghe Tiểu Chu nói xong cũng buông xuống nỗi lo.

“Cảm ơn, Tiểu Chu.” Mẹ Tiêu nói.

“Được rồi, vậy tôi không quấy rầy ngài và chủ tịch nữa.”

Cúp điện thoại xong, mẹ Tiêu và cha Tiêu liếc nhìn nhau. Mẹ Tiêu nói: “Bây giờ có lẽ chúng ta yên tâm được rồi.”

Cha Tiêu gật đầu: “Ừm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.