Đọc truyện Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập) – Chương 67: Thổ lộ
Lúc này Khương Duật cũng hơi xấu hổ. Ban đầu gã rất ghét Tiêu Ninh Dữ, còn bây giờ thích y là thật, gã tin tưởng Tiêu Ninh Dữ vẫn còn cảm tình với mình, huống chi gã là mối tình đầu tiên của Tiêu Ninh Dữ.
“Bây giờ tôi nói như này chắc em không tin, nhưng từ lần gặp em ở Tiêu Tương Các tôi không thể quên được em, mặc dù bởi một chút hiểu lầm nên cho rằng em họ Tô, nhưng sau đó mỗi lần quay về thành phố C nhất định đều đến đó ăn cơm, chỉ vì hi vọng gặp được em. Cái lần ở sân bay, tôi cũng thấy em, tôi muốn gọi em lại, nhưng lúc đó fan hâm mộ quá đông, tôi không thể di chuyển. Đến khi tôi đuổi theo ra thì đã không thấy bóng dáng em. Thật sự chính tôi cũng không tin tôi sẽ thích một người như vậy.”
Lúc trước Khương Duật không biết là y, nghĩ trước tiên sẽ làm bạn bè, sau đó phát triển thành người yêu. Bây giờ thái độ của Tiêu Ninh Dữ xa cách Khương Duật ngàn dặm, khiến gã khó xử trăm bề, nên gã sẽ không kéo dài quá trình theo đuổi, mà trực tiếp thổ lộ tâm ý, Tiêu Ninh Dữ vốn có tình cảm với gã, gã thổ lộ xong nhất định Tiêu Ninh Dữ sẽ động lòng.
Khương Duật nghĩ vậy không hẳn là vô lý. Nhiều năm như vậy, Khương Duật đúng là mối tình đầu của Tiêu Ninh Dữ, lại là đối tượng y gửi gắm toàn bộ tình cảm. Với tính cách nặng tình của y, dù hai người chia tay, lực ảnh hưởng của Khương Duật đối với y vẫn tồn tại như cũ. Khương Duật vẫn ảnh hưởng đến tâm tình của y.
Nhưng Khương Duật không nghĩ tới rằng, Tiêu Ninh Dữ đã thay đổi của ngày hôm nay đã có một Lục Thừa Phong, ngay cả quyết tâm giảm cân của y cũng không phải vì gã, sau khi gầy xuống cũng không muốn xuất hiện trước mặt Khương Duật để khiến gã hối hận hay gì cả.
Y chỉ lo cho cuộc sống của mình, không chút liên hệ với người cũ. Khương Duật đã biến mất khỏi lòng y từ lâu, không có chút sức nặng nào.
Nên Khương Duật bất thình lình thổ lộ, chỉ khiến Tiêu Ninh Dữ cảm thấy châm chọc.
“Khương Duật, cậu không thấy những lời này của mình quá buồn cười à? Nếu cậu đã quên những lời mình từng nói ngày xưa, thật ra chúng tôi vẫn có bản ghi âm, không ngại bật lên cho cậu nghe đâu. Xin hỏi, bây giờ mắt cậu mù rồi hả?”
Lúc trước Khương Duật nói, gã bị mù dở mới coi trọng y. Nên những lời vả mặt gã thật kêu.
Mặt Khương Duật trắng bệch đi, giật giật khóe môi: “Khi chúng ta mới ở bên nhau, tôi quả thực không thích em, thậm chí hơi chán ghét. Nhưng em đối xử với tôi rất tốt, tôi đều thấu tỏ. Chỉ là tôi đã quen phương thức ở chung với em như thế, sẽ bộc lộ tất cả cảm xúc trước mặt em, không giấu diếm gì cả, đây không phải một loại tín nhiệm ỷ lại ư?”
Tiêu Ninh Dữ nhếch môi, cầm trên tay một chiếc bút ký tên gõ từng nhịp từng nhịp xuống mặt bàn, ngán ngẩm vô cùng. Tín nhiệm ỷ lại cái rắm, không phải ỷ vào tình cảm của y nên không coi y ra gì sao?
Khương Duật tiếp tục chơi bài tình cảm: “Những lời từng nói về em, tôi không phủ nhận, nhưng em đối xử với tôi tốt như thế, thái độ của tôi đã thay đổi nhiều, em cũng cảm nhận được đúng không? Có một lần tôi hôn em, ngay cả trợ lý cũng hỏi vì sao tôi không lau môi… Dù sao tôi cũng bài xích em như trước.”
“Em chuẩn bị sinh nhật cho tôi, tôi rất cảm động. Để em nghe được những lời tổn thương kia, trong lòng tôi rất áy náy. Nhưng tôi sợ mất mặt, không dám cầu xin em quay về. Tôi muốn đợi em hết giận rồi cho tôi một bậc thang xuống. Chỉ là không ngờ, em cắt đứt tất cả liên lạc với tôi.”
Khương Duật móc tim móc phổi trau chuốt cho bản thân. Rõ ràng thích Tiêu Ninh Dữ là bởi ngoại hình y trở nên xuất sắc, lại làm như bản thân rất thâm tình. Lúc trước thái độ của Khương Duật đúng là có thay đổi, nhưng không đủ để gã thích Tiêu Ninh Dữ, hoặc nói là, gã chỉ thích cách y quan tâm cung phụng gã. Bây giờ thích y bởi vẻ ngoài, sau này chán ngán cũng có thể chia tay bất cứ lúc nào.
Tình cảm của gã Khương Duật không lâu dài được. Tiêu Ninh Dữ quá hiểu con người gã.
“Thích hay không là chuyện của cậu, tôi không để ý, càng không quan tâm. Những cái gọi là tình cảm của cậu cũng không cần nói cho tôi biết. Tôi không muốn biết. Chuyện trước kia tôi không tính toán với cậu, không có nghĩa cậu cứ đến tìm tôi gây phiền phức cho tôi. Cho nên, thông minh thì, tốt nhất là cách xa tôi ra. Đừng chọc đến tôi. Tôi không có gì muốn nói nữa, xin cứ tự nhiên.” Nói rồi Tiêu Ninh Dữ xoay ghế, Tiểu Chu bước đến mời gã ra ngoài.
Khương Duật nói: “Tôi sẽ thể hiện tình cảm chân thành của mình.”
Tiêu Ninh Dữ không để ý đến gã, quay lại vị trí tiếp tục làm việc.