Đọc truyện Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập) – Chương 31: Tiêu Ninh Dữ sững sờ
Cha mẹ Tiêu Ninh Dữ từ nước ngoài trở về điều hành công ty, nhưng Tiêu Ninh Dữ cũng không gặp cha mẹ, cả ngày giam mình trong phòng.
Tiểu Chu nhìn mà trong lòng gấp gáp, không biết phải làm sao. Đã mấy ngày trôi qua, Tiểu Chu thực sự không yên tâm, gõ của phòng Tiêu Ninh Dữ: “Tiêu tổng, chủ tịch Tiêu bảo anh quay về thành phố C.”
Tiêu Ninh Dữ mở cửa phòng, trong nháy mắt Tiểu Chu thấy dáng vẻ của Tiêu Ninh Dữ, suýt trào nước mắt.
Sắc mặt Tiêu Ninh Dữ tái nhợt không chút huyết sắc, hốc mắt hõm sâu, hai mắt vô thần. Mặc kệ mấy ngày này Tiêu Ninh Dữ giam mình trong phòng làm gì, Tiểu Chu có thể xác định, y đang tra tấn bản thân.
Tiêu Ninh Dữ không thiết sống nữa hay sao.
“Tiêu tổng! Anh đang làm gì vậy?! Anh không thể tiếp tục như vậy!” Tiểu Chu vươn tay muốn kéo Tiêu Ninh Dữ, cửa “ầm” một tiếng đóng lại, mặc cho Tiểu Chu gõ thế nào cũng không mở ra.
Tiểu Chu gấp đến xoay quanh, nhưng không thể khuyên nổi Tiêu Ninh Dữ.
…
“Tiểu Cao, gần đây bên Tiêu Ninh Dữ có tin tức gì không? Trợ lý của cậu ấy có gọi điện thoại cho cậu không?” Đã vài ngày Lục Thừa Phong không nhận được tin gì về Tiêu Ninh Dữ. Theo lý thuyết, Tiểu Chu không gọi điện thoại cho anh, cho thấy tình huống vẫn ổn, không cần anh giúp đỡ.
Nhưng anh luôn cảm thấy hơi kì quái, không đúng cho lắm.
“Không ạ. Cậu ta không gọi điện cho em.” Tiểu Cao đáp.
Gần đây Lục Thừa Phong đang quay quảng cáo, chọn cảnh ở thành phố R, vừa kết thúc công việc lập tức hỏi Tiểu Cao tin tức của Tiêu Ninh Dữ. Sau đó Lục Thừa Phong muốn về phòng nghỉ thay quần áo, Tiểu Cao theo bên cạnh.
Staff đi qua chào hỏi Lục Thừa Phong, sau khi đi qua thì nghe một người trong đó nói thầm: “Nghe nói gần đây chủ tịch Tiêu quay về công ty chủ trì đại cục. Bà nói xem như vậy thì tổng giám đốc Tiêu sao rồi?”
“Tôi nghe một người bạn làm việc ở Tiêu thị nói, nhiều ngày rồi tổng giám đốc của bọn hắn không xuất hiện. Chủ tịch là gấp gáp từ nước ngoài trở về tiếp nhận công tác.” Một người khác nói thêm.
Hai người nói chuyện đã đi xa, tiếng nói nghe không rõ nữa.
Lục Thừa Phong đứng tại chỗ, nói: “Đi thăm dò xem chuyện gì xảy ra.”
“Được, em đi ngay.” Tiểu Cao đáp.
….
Điện thoại của Tiêu Ninh Dữ lúc trước Lục Thừa Phong cho người trả lại, y nói muốn tự mình bình tĩnh lại, nên Lục Thừa Phong không quấy rầy y, mấy ngày nay không liên lạc.
Lục Thừa Phong cầm điện thoại trong tay vuốt vuốt, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Tiêu Ninh Dữ không.
Cửa phòng nghỉ mở ra, Tiểu Cao tới trước mặt Lục Thừa Phong, biểu tình nghiêm trọng nói: “Hỏi rõ ràng rồi Lục ca. Hiện tai tất cả sự vụ của Tiêu thị do chủ tịch Tiêu toàn quyền điều hành. Tổng giám đốc Tiêu không hề xuất hiện, không ai biết y đang làm gì. Còn có, hình như Tiểu Chu cũng không ở công ty, hẳn là đi theo bên người Tiêu tổng.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Thừa Phong đỡ trán, thở dài một hơi bấm số của Tiểu Chu. Điện thoại vang một hồi mới được kết nối, không đợi Tiểu Chu nói gì Lục Thừa Phong đã đi thẳng vào vấn đề: “Đến cùng thì dạo này Tiêu Ninh Dữ thế nào, nói thật.”
“Lục ảnh đế, cái này…” Giọng Tiểu Chu nghe rất khó xử, muốn nói lại thôi.
Lục Thừa Phong lập tức nói: “Xem ra không phải tốt đẹp gì. Cậu nói thật cho tôi, thật sự cậu muốn nhìn y tiếp tục như bây giờ à?”
Rốt cục Tiểu Chu không nhịn được, lo lắng nói: “Tiêu tổng anh ấy… Vẫn luôn nhốt mình trong phòng, từ hôm trở về đến giờ. Không ăn gì mấy, nhà bếp đưa vào bao nhiêu, khi dọn vẫn thấy nhiều đồ thừa. Tiêu tổng còn mua rất nhiều thuốc giảm cân, cũng không cho phép bọn tôi vào phòng. Hôm kia vất vả lắm tôi mới gặp được Tiêu tổng, tình trạng của anh ấy rất kém. Tôi lo nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Tiêu tổng không chịu gặp ai cả.”
Lục Thừa Phong bóp trán. Sao lúc trước anh không nghĩ ra chứ, cứ cho rằng Tiêu Ninh Dữ bình tĩnh xử lý chuyện chia tay cùng Khương Duật, cảm thấy y mạnh mẽ hơn mình tưởng, thậm chí tin tưởng y có thể tiêu hoá tâm tình. Sao anh lại quên mất, trong tình huống này Tiêu Ninh Dữ càng bình tĩnh thì sóng ngầm trong lòng càng mãnh liệt, kiềm chế đến cực điểm chỉ có thể bộc phát ra.
“Chủ tịch Tiêu và phu nhân đã về nước? Họ không khuyên nhủ Tiêu Ninh Dữ?” Không thể có chuyện cha Tiêu mẹ Tiêu bỏ mặc Tiêu Ninh Dữ đối xử với bản thân như vậy.
“Tiêu tổng chưa quay về thành phố C. Chủ tịch và phu nhân chưa biết tình huống cụ thể, anh ấy không cho tôi nói ra.” Tiểu Chu sầu muộn nói.
Lục Thừa Phong vô cùng kinh ngạc: “Các cậu không ở thành phố C? Vậy các cậu ở đâu?”
“Nhà cũ Tiêu gia ở thành phố R.”
…
Lục Thừa Phong dựa theo địa chỉ nhà cũ Tiêu gia do Tiểu Chu nói, lập tức lên đường.
Tiểu Chu ra cổng đón anh. Vừa xuống xe Lục Thừa Phong đã bước nhanh tới, Tiểu Chu đi theo bên cạnh nói rõ tình huống của Tiêu Ninh Dữ: “Cảm xúc của Tiêu tổng không ổn. Không phải tôi không muốn liên hệ với vợ chồng chủ tịch, mà Tiêu tổng không cho phép, Anh ấy nói nếu tôi dám liên hệ với họ, sẽ ra nước ngoài để bọn tôi không thể tìm được. Tôi thì muốn đi theo Tiêu tổng, ít nhiều có thể chăm sóc anh ấy, nhưng nếu thật sự Tiêu tổng không từ mà biệt trốn đi, càng không biết sẽ thế nào.”
Nói rõ ràng cho Lục Thừa Phong, một mặt là, dì đưa cơm phát hiện ra Tiêu Ninh Dữ nôn ói không ngừng trong phòng tắm. Tiểu Chu gấp như kiến bò trong chảo nóng, ngay khi cậu định liên lạc với chủ tịch, vừa hay Lục Thừa Phong gọi điện tới. Mặt khác. Tiểu Chu cảm thấy Lục Thừa Phong có biện pháp với Tiêu Ninh Dữ, Tiêu tổng sẽ nghe lời anh. Giống như trước đây, không ai khuyên được Tiêu Ninh Dữ, Lục Thừa Phong vừa đến đã thuyết phục được y.
Lục Thừa Phong lạnh mặt vội vã đi vào nhà họ Tiêu, người trong nhà còn chưa kịp phản ứng Lục Thừa Phong đã lên lầu hai: “Phòng nào?”
Tiểu Chu cũng bị tốc độ của Lục Thừa Phong doạ, nhất là khi quanh người anh bốc ra hơi lạnh, coi dạng này không giống tới khuyên người, càng giống đến đánh nhau hơn.
Tiểu Chu nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Làm phiền Lục ảnh đế nói chuyện cẩn thận với Tiêu tổng, không nên kích thích anh ấy.”
“Tôi có chừng mực.”
Tiểu Chu chỉ một căn phòng gần đó. Lục Thừa Phong đứng trước cửa phòng Tiêu Ninh Dữ, đưa tay gõ gõ, không một chút động tĩnh.
Tiểu Chu bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày đều như vậy, Tiêu tổng không chủ động mở cửa, ai gõ cũng vô dụng.”
Lục Thừa Phong nhìn Tiểu Chu một cái, quay đầu, nói với cánh cửa: “Tiêu Ninh Dữ, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Đáp lại anh chỉ có sự yên tĩnh. Lục Thừa Phong nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra lạnh lùng nói: “Cậu tự mình mở hay để tôi bảo người đến phá cửa. Tôi nói được làm được.”
Cửa mở.
Tiêu Ninh Dữ lườm Tiểu Chu một cái, lập tức quay người vào phòng. Lục Thừa Phong đi vào, đóng cửa lại, chuyện đầu tiên chính là mở toàn bộ đèn trong phòng lên.
Tiêu Ninh Dữ nằm dựa trên ghế sô pha đưa tay che mắt, lâu rồi không thấy ánh sáng, ánh đèn đột nhiên sáng lên quá chói mắt.
Lục Thừa Phong quét mắt một vòng quanh phòng, không bừa bộn, nhưng khắp nơi lộ ra sự suy tàn của chủ nhân, rèm cửa đóng chặt, không một khe hở, trên mặt bàn bày la liệt một đống thuốc giảm cân, máy chạy bộ vẫn sáng. Dáng vẻ của Tiêu Ninh Dữ, thoạt nhìn gầy hơn trước, nhưng sa sút đúng như Tiểu Chu hình dung, tái nhợt, sắc mặt tệ vô cùng.
Lục Thừa Phong vừa nhìn đã tức giận. Người nhà họ Tiêu toàn nâng niu Tiêu Ninh Dữ, nhất là lúc này, làm việc nói chuyện đều thận trọng, sợ kích thích đến y.
Lục Thừa Phong không nghĩ như vậy.
Bây giờ Tiêu Ninh Dữ như một đứa trẻ đến kỳ phản nghịch, những người khác không trấn áp được y, chẳng lẽ anh không trị được?
Mất một mối tình đã muốn chết muốn sống, đùa giỡn mạng của mình, ai nuông chiều nổi y.
Nhất là trước đó còn diễn trò trước mặt anh để anh yên tâm, nhìn bình tĩnh trấn định như vậy, cuối cùng lại thành ra như vậy.
“Đây là cái tỉnh táo mà cậu nói?” Ánh mắt Lục Thừa Phong sắc bén bắn về phía Tiêu Ninh Dữ, lạnh lùng hỏi.
Tiêu Ninh Dữ quay đầu đi, không có ý định nói chuyện với Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong nói tiếp: “Tôi đã nói rồi, Khương Duật không đáng, cậu có cần vì gã ta mà hành hạ bản thân như vậy không? Bây giờ cậu như này là muốn làm gì? Chuyện làm vì gã vẫn chê ít à? Sao, muốn đợi khi gầy lại quay về tìm Khương Duật, gã sẽ thích cậu? Cậu cảm thấy vậy là thích à?”
Lục Thừa Phong khắc chế tâm tình của mình, nhưng lời nói ra câu sau lạnh lùng đanh thép hơn câu trước: “Cậu nhìn xem cậu đã làm những gì đi! Vận động dữ dội, mỗi ngày ăn ít, còn uống một đống thuốc giảm cân, cái mạng này không muốn nữa đúng không?! Cậu đã điên cuồng đến mức dùng phương pháp tổn thương chính mình để lấy lòng Khương Duật ư?!”
Tiêu Ninh Dữ xoay đầu lại, nhấc mắt lên, tổn thương và khó tin nhìn Lục Thừa Phong, nước mắt từ khoé mắt trượt xuống, y nghiêm túc nói: “Anh cho rằng tôi muốn như vậy à? Tôi nguyện ý tra tấn bản thân mỗi ngày? Anh không hề hiểu cảm thụ của tôi, từ nhỏ tôi bị người chế giễu cũng bởi béo phì. Nhưng trong lòng tôi luôn mong rằng luôn tin rằng, sẽ có một người phù hợp như thế, hiểu tôi, yêu thích tôi. Tôi đã nghĩ Khương Duật là người đó, nhưng không. Gã không những không phải, mà còn giống những kẻ kia! Không! Gã ghét tướng mạo của tôi hơn cả những kẻ kia, tôi béo phì mà! Ngay cả hôn má một cái cũng phải lấy cồn lau… lau miệng!”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Ninh Dữ hết sức thống khổ, y nghẹn ngào nói: “Ai cũng thích thứ xinh đẹp dễ nhìn, đạo lý này tôi luôn hiểu, tôi ghét bản thân tôi anh có biết không? Tôi chán ghét chính mình, nhưng tôi xấu như vậy cũng không phải tôi muốn thế. Dựa vào cái gì tôi phải chịu sự chế giễu của người khác! Dựa vào đâu tôi phải chịu những thứ này? Tôi không cần tất cả mọi người thích tôi, chỉ cần một người thích tôi là đủ rồi mà!”
“Thế nhưng tôi nhìn mình trong gương, tôi nghĩ, hình như bọn họ đúng. Khương Duật mua vui cùng tôi cũng là làm khó gã rồi, hôn tôi chắc là giống đụng vào thứ buồn nôn nào đó, dùng cồn lau môi cũng được đi. Tôi không muốn lấy lòng gã, tôi chỉ là chán ghét bản thân, tôi muốn thay đổi bản thân một chút không được sao? Tôi nhịn không được suy nghĩ về những lời của gã, nhịn không được chán ghét chính mình. Cứ như vậy thật sự tôi sẽ điên mất! Lục Thừa Phong anh có biết hay không?!”
Tiêu Ninh Dữ che mắt, khóc nức nở không ngừng.
Lục Thừa Phong đến trước mặt y, nghiêng người hôn y.
Tiêu Ninh Dữ ngây ngẩn cả người.
Lục Thừa Phong đứng thẳng dậy: “Anh không hiểu.”