Đọc truyện Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài) – Chương 10
Mười giờ linh một phút, Khương Khắc thầm nghĩ rằng Lưu Dư có thể không đến, dù sao anh đã nói thẳng như thế, cô mà còn tới thì không phải là ngốc đâu, mà là Tiểu Bạch ngây ngốc. (Tiểu bạch có thể hiểu theo nghĩa thiên chân, ngây thư, đại loại thế =.=)
Than nhẹ, vừa tắm xong, Khương Khắc tựa mình lên chiếc sofa, không hiểu tâm tình lúc này là thất vọng, hay nên thở dài nhẹ nhõm?
Nói thật, từ trước anh đã có ý định ôm cô rồi!
Chỉ cần là một người đàn ông khỏe mạnh, đối diện với người thương, không thể nào không nổi lên dục vọng hay, mơ tưởng. Nhưng anh sợ điều đó sẽ làm cô sợ, dù sao, hai người mới gặp nhau không lâu.
Kỳ thật với tình cảnh hiện tại, vấn đề ề nhu ầu sinh lý đã quá quen thuộc, không khác gì những việc như là ăn, ngủ, nghỉ, không thể thiếu trong cuộc sống. Mọi người với nó cũng khá cởi mở, chỉ là có một vài người hơi nặng về lễ giáo không dám công khai, mà cô cũng là ngời như thế.
Cho nên những lúc gần gũi với cô, trừ bỏ ngẫu nhiên lơ đãng lướt nhẹ lên khuôn mặt đáng yêu, nắm bàn tay nhỏ nhắn, xinh xinh kia, anh chẳng dám vượt quá giới hạn. Nhưng nếu như, đêm nay cô dám đến nơi này, anh chẳng dám cam đoan có thẻ khống chế bản năng, mà tiến lên ôm cô.
Aizz~~~ Nhưng nếu cô không đến, cái thân thể đang hừng hực ngọn lửa dục vọng này phải giải quyết như thế nào?
Xem ra, anh đành phải đi tắm nước lạnh lần nữa vậy.
Khương Khắc thở dài, đứng dậy từ sofa, đang chuẩn bị vào phòng tắm, thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Kinh coong!”
Hắn kinh ngạc dừng chân, quay đầu nhìn về cánh cửa.
Là em?
Em đến?
Tâm tình hoài nghi cũng có chút vui vẻ, chờ mong phức tạp, anh đi ra cửa.
Nhìn cô, anh đứng ở ngoài cửa lớn nàng, hắn khó có thể tự chế trợn to mắt. Thế nhưng thật là nàng!
” Hi.” Lưu Dư bình tĩnh cất lời chào.
” Đến đây.” Anh kinh ngạc trong chốc lát, rồi mới khàn khàn đáp lại.
” A, anh về lâu rồi sao?”
Khương Khắc cúi đầu nhìn áo tắm trên người, lắc đầu. ” Không, vừa về.”
” Đúng rồi, trông anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
” Đúng rồi, khá lâu.”
Rồi thì sao? Còn có câu hỏi nào ngu ngốc hơn nữa? Lưu Dư liều mạng nghĩ ngợi, nhưng ầu óc trống rỗng, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào thân hình nóng bóng dưới lớp áo.
Quá quyến rũ, quá đẹp trai, cô mơ mộng.
” Vào trước rồi nói chuyện, được chứ?” Khương Khắc rốt cục nhận ra việc hai người trò chuyện trước cửa thật sự rất kỳ quái, anh lui lại, hỏi.
” Ak.” Lưu Dư giật mình, gật đầu bước vào phòng.
Không khí xấu hổ bao trùm khắp căn phòng.
Khương Khắc hoàn toàn không biết anh nên làm cái gì, ngày thường bình tĩnh tự, khuôn mặt băng sơn có cho tiền cũng không đổi, khí phách hiên ngang giờ sao nhát gan, yếu đuối thế?
” Uống nước?” Anh mở miệng, viết dứt lời mới nghĩ, chết tiệt thật, rốt cuộc anh muốn làm gì?
” A? ĐƯợc rồi, cám ơn anh.” Lưu Dư ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa.
Anh hỏi, cô trả lời, Khương Khắc thầm rủa, vừa đi rót cho cô.
” Cám ơn.” Cô nhận chén nwosc, từng ngụm từng ngụm cho đến phải ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ông trời, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh cũng không nói gì, khiến cô vốn hồi hộp, giờ run rẩy chẳng khác gì bệnh nhân thần kinh.
Nếu không có chuyện gì để nói, vậy thì đi ngủ đi.
Cô đặt chén xuống, liếm môi, mở miệng:” Anh muốn đi ngủ?”
Khương Khắc thở dốc, nơi nàop ấy trên thân thể căng cứng, làm cho anh đau đớn vô cùng.
” Muốn sao?” Giọng nói tầm khàn.
” Cái gì?”
Cô nhìn anh, mờ mịt, ngu ngơ như thể không hiểu anh vừa nói gì, đáng yêu đến mức làm cho Khương Khắc không thể kiềm chế được dục vọng, đứng lên, đi đến bên cạnh cô.
” Khương Khắc?” Lưu Dư khó hiểu, đôi mắt tròn xoe không biết nên làm gì.
” Hư.” Anh nhẹ giọng, vươn tay vuốt ve chiếc cổ trắng ngần, tay kia nâng cằm, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Cả người cứng ngắc, đô mắt trợn trừng không biết nên làm sao.
” Nhắm mắt lại.” Anh than nhẹ, nhưng không rời môi.
Cả người cừng đờ, lại hoảng loạn, cô nhắm chặt mắt lại.
Môi anh mề mại, ôn nhu vờn quanh, đầu lưỡi thong thả đi vào, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Cô rên rỉ, chủ động mở miệng, cố gắng làm nụ hôn sâu hơn. Đâu lưỡi chạm nhẹ, anh nhanh chóng đẩy ngã cô lên ghế, gầm nhẹ. Đầu lưoix anh chôn sâu trong miệng cô, triền quấn cái lưoxi thơm tho, dục vọng nhanh chóng lan trào.
Suy nghĩ dần mơ hồ, tiếng tim đập, nhiệt độ thân thể nóng cháy cùng sức nặng của anh, cô không còn biết gì nữa.
Quần áo không biết từ lúc nào đã cởi bỏ, cũng không biết chiếc áo tắm trên người anh bị rút xuống tự lúc nào, chỉ biết hai cơ thể trần trụi ấy chỉ còn biết nghe theo tiếng gọi của bản năng nguyên thủy.
Bọn họ rốt cuộc có được người kia.
Bọn họ rốt cục trở thành một đôi tình nhân chân chính.
Bức màn ngủ rủ xuống, làm căn phòng hài hòa, đầm ấm.
Lưu Dư say gấc nồng, không có ý định tỉnh giấc.
Chiếc kim đồng hồ tích tắc chạy, 8h15′, rồi 9h15′, đến 10h15′ rồi, rốt cuộc trên giường cũng có động tĩnh, từ từ xoay người, nhưng lại tiếp tục ngủ.
Kim phút lại đi tiếp nửa vòng nữa, giờ người kia mới tỉnh giấc nồng. Cành tay vương ra, như cảm giác không khí bên ngoài rồi nhanh chóng rút trở về. Cô cuộn mình dưới lớp chăn, lăn qua lăn lại, rồi như chợt nhận ra gì đó, bàn ay lại vươn ra, sờ soạng đầu giường.
Đồng hồ báo thức của cô đâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?
Vừa sờ soạng vừa mơ màng, nhưng vẫn không thể nào tìm ra cái đồng hồ, cô khôg cam lòng mở mắt.
Không khí mờ ảo làm cô không nhận ra cái gì khác thường, nhìn cách bài trí khác lạ, cô mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua.
Đây là phòng của Khương Khắc, mà cô đang ở tầng 2 không phải 8.
Anh ấy đâu?
Cô quay đầu nhìn sang vị trí bên cạnh, nhưng cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Ukm, có khi cũng là chuyện tốt, trải qua chuyện tối qua, giờ cô không biết làm gì đối mặt với anh lúc này.
Nghiêng tai lắng nghe, không có tiếng gì hết. Cô nhấc chăn lên, nỗi đau xót giữa hai chân khiến cô rên rỉ.
Trời ạ, có phải mỗi khi xong chuyện ấy, đều bị như vậy? Hay là vì đây là lần đầu nên mới thế? Cho nên anh ấy mới không muốn cô?
Nhớ lại tối qua, anh ấy cứ đòi hết lần này tứi lần khác, làm cô không thể chịu đựng nổi, đến giờ vẫn run.
Qua mấy ngày nay, anh ấy thật sự không phải thiếu ngủ sao? Nếu thật thế, sao đêm qua còn đủ sức cùng cô làm tình?
Ký ức đêm qua khiến cô thở dồn dập, tim cũng đập mạnh, cô nhắm mắt lại, vì bản tính háo sắc của mình mà rầu rĩ. Còn dám nhớ lại? Đúng là sắc nữ!
Cố gắng làm xóa nhòa hình ảnh trong óc, cô nhanh chóng bật dậy, mặc quần áo. Rồi rón ra rón ra đi ra phòng khách, lắng tai nghe, xác định không có bất kỳ âm thanh nào, chuồn khỏi nhà Khương Khắc, trở về tầng 8.
Trở về nhà, cô mới phát hiện, hóa ra đã gần 12h trưa rồi, nói cách khác, cô đã bỏ việc hơn nửa ngày.
Hiện giờ, cô đã biết, có lẽ anh đã đếntại nàng rốt cục biết hắn vì sao hội không ở nhà, bởi vì hắn đến công ty đi làm đi.
Phóng thật im ắng, có lẽ các chị Vu, Thiến giờ này còn bận tối mắt trong tiệm, mà cô? Ngủ đến giờ này mới tỉnh, thật đáng ấu hổ.
Chiều nay, cô có nên đến công ty không?
Thôi, xin nghỉ một ngày cho xong, bởi vì cô không nghĩ mình còn đầu óc nào mà làm việc nữa.
Khẽ thở dài, cô quay về phòng, tắm rửa.
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Linh linh……
Hai giờ chiều, Lưu Dư vừa mới ‘xử lý’ xong phần ăn trưa, dọn dẹp gọn gàng thì tiếng điện thoại trong phòng vang lên dồn dập. Chăng suy ngĩ gì, cô cứ đi ra tiếp điện. ” Alo?”
” Anh đây.”
Chẳng biết tại sao, vừa nghe giọng Khương Khắc, không mở miệng nói lời nào, cô đã gác ống nghe xuống.
” Linh linh……”
Không hề yên lặng đến một giây, tiếng điện thọia lập tức vang lên. Cả người cô cứng đờ, chỉ đừng đó nhìn nó, người gọi điện tới khẳng định là anh ấy, nhưng……
Úc, ông trời, hai tay áp sát bên má, cô thật muốn đập đầu vô tường, nàng vừa rồi làm cái quái gì thế? Nếu cô không làm thế, giả dụ ra vẻtrấn tĩnh, dùng cách thức trò chuyện bình thường nhất để trả lời anh ấy, nhưng……
Ô oa….. Bây giờ nên làm gì đây!?
” Linh linh……”
Tiếng điện thoại liên tục rền vang, cô cúi đầu suy sụp, do dự thêm lát nữa, rồi hít thở thật sâu, cô vươn tay bắc ồng nghe.
” Alo?”
” Sao lại dập máy?”
Biết ngay là anh sẽ hỏi mà.
” Xin lỗi, nhất thời chẳng biết nói gì nên em mới,…. Em không cố gác máy.” Cô giải thích.
Anh yên lặng một lúc rồi hỏi tiếp.” Vì sao lâu thế mới nhấc máy?”
” A!? Thật thế? Điện thoại vừa ngắt thì có vấn đề, em sửa một lúc mới được, có lẽ đây là nguyên nhân. ” Cô giả ngu.
” Thật?” Tiếng nói trầm thấp, tỏ vè chủ nhân một mực hoài nghi.
” Theo em thì là thế.” Lưu Dư cố chết trả lời.
” Tỉnh lâu chưa?” Anh hỏi.
Người cô cứng lại, cảm giác đooi má dần nóng lên.” Vâng, vừa mới tỉnh.”
” Vậy sao không lập tức gọi cho anh?”
Cô ngây người.” A!?”
” Không thấy tờ giấy anh để lại sao?” Anh hỏi.
” Tờ giấy? Giấy nào?” Lưu D khó hiểu, cô chẳng thấy ở đâu.” Anh đặt ở đâu?”
”Trên bàn ở phòng khách.” Anh thở dài trả lời.
Bàn tại phòng khách? Cô lén lút rời nhà anh, làm gì còn tâm trí đâu mà thưởng thức mọi nơi?
” Xin lỗi, em không thấy. Cô áy náy trả lời, không nhịn được tính tò mò.” Anh viết cái gì trên đó vậy?”
” Không có gì đâu, chỉ là anh muốn biết sao em tỉnh mà không gọi, anh muốn ta đi ăn trưa. Nhưng xem giờ thì chắc không kịp nữa rồi, chắc phải chowftối.”
Lưu Dư mở mắt trừng trừng,anh ấy mời cô ăn tối? “Không thể?” Cô lớn tiếng.
“Vì sao?” Đầu dây kia trầm mặc trong giây phút, chầm chậm hỏi lại.
“Vì….. Bởi vì…..” Lưu Dư nhìn chung quanh, cố tìm một lý do, liếc nhìn qua món đồ chơi của Tiểu Cương, nghĩ ra rồi. ” Vừa nãy, em nói chuyện với chị Thiến, tối muộn sẽ đến tiệm giúp đỡ. Mà em không muốn nuốt lời.”Cô tiếp lời.
” Em đang thẹn!?” Anh hỏi trực tiếp.
” A!?”
” Thẹn quá nên mới muốn tránh mặt anh? Cho nên tìm mọi cách từ chối ăn tối với anh?”
”Chẳng phải…..” Cô bác bỏ, đôi má ửng đỏ, may là nói qua điện thoại, nếu không sao cô có thể trợn matws nói dối?
Đúng vậy, cô xấu hổ! Nóng đến độ muốn chết đi cho rồi. Cứ nghe được giọng nói của anh, cô không thể kìm lòng mà nhớ đến chuyện tối qua. Nếu như anh trực tiếp xuất hiện, cô không chết bỏng mới lạ!
Tóm lại, hiện giờ, cô không thể gặp anh. Mặc kệ anh nói chuyện gì, cho dù anh có biết cô nói dối đi chăng nữa, cô thật vô phương khống chế nỗi sợ hãi hiện tại.
” Mếu như thế, quả thật đành choqf dịp khác vậy.” Tiếng nói bất đắc dĩ truyền qua ống nghe lfam cô kinh ngạc ở mắt trừng trừng. ” Cái gì?” Cô nghĩ mình nghe lầm, không tưởng được là anh dễ dàng buông tha như thế. Anh ấy vốn khôngdeex bị thuyết phục, đó chẳng giống tác phong vốn dĩ của anh ta.
” Anh nói là, nếu em đã đồng ý đi giúp Khúc Thiến, chúng ta có thể tìm dịp khác.” Anh thở dài.
Lưu Dư không nghe lầm, anh ấy dễ dàng thay đổi dự định như thế sao? Lưu Dư không thể tin, cảm xúc vốn vui sướng dần hỗn loạn. Buông tha cho ý định hẹn cô, hay là buông cô đi? Một tiếng nói vang lên trong óc cô, bởi vì đã có được cô, nên cô đã không còn quan trọng nữa, bởi vậy mới dễ dàng buông tay? Cô phập phồng bất an, lo sợ.
” Khương Khắc……” Cô muốn hỏi nhưng chẳng thể mở miệng, không lẽ cô hỏi anh cô đã chẳng còn có ý nghĩa gì với anh sao?
” Không cần giải thích, đúng là anh hơi buồn, nhưng mà chẳng sao cả, anh đang bận việc.” Khương Khắc nhìn đống hồ sơ chất cao như núi trên bàn, cười khổ.
” Thật sao?”
Anh gật đầu.” Ừ.”
” Vậy cúp máy, em không quấy rầy anh nữa.”
Nghe như cô thật sự muốn nhanh chóng ngắt máy, Khương Khắc nhanh miệng.” Tiểu Dư, chờ chút.”
” Có chuyện gì?” Lưu Dư hỏi.
Anh do dự một lát.” Thật ra, trên tờ giấy còn có vài dòng khác.”
Cô trầm mặc một lúc, mới hỏi.” Chữ gì?”
” Ghi ba chữ.”
” Ba chữ?”
” Anh yêu…..” Anh thật bình tĩnh nói ra, rồi lập tức cúp máy. Hóa ra, câu này nói ra thật nhẹ nhàng, nhớ lại buổi sáng anh sợ hãi, đứng thấp thỏm ở phòng khách một lúc lâu. Cuối cùng, đành phải viết ba chữ kia lên giấy, để lại cho cô.
Hiện giờ trực tiếp nói cho cô, chắc là sẽ biểu hiện thành ý hơn so với viết lên giấy chứ!? Khương Khắc vui vẻ, ngẩng đầu lên, phát hiện ra một trong những trợ thủ đắc lực của mình, Uông Học Tân đứng trước bàn, tựa tiếu phi tiếu quan sát anh.
” Học Tân? Cậu vào khi nào, sao mình chẳng biết?” Anh kinh ngạc.
” Không biết Tổng giám đốc là người khách khí như thế.” Uông Học Tân đột nhiênđưa ra lời nhận xét.
” Có ý gì thế?” Khương Khắc khinh chọn hạ mi.
” Tổng giám đốc đang nói chuyện yêu đương, vậy mà, thân là Trợ lý của ‘ngài’, tôi lại chẳng biết gì. Không nói là khách khí, vậy thì nên nói như thế nào?” Anh trực tiếp nói rõ.
” Mình vốn không nghĩ giấu diếm chuyện này, chẳng qua là chưa có thời gian thôi.” Khương Khắc mỉm cười trả lời, nói xong rồi lại thở dài, nhắc nhở nên di dời tâm trí vào công việc.
” Cậu tìm mình có việc gì?”
” Đây là tài liệu dành cho việc phỏng vấn hôm thứ Hai. Cậu xem qua đi.” Uông Học Tân đưa tài liệu.
Khương Khắc đón lấy, lật xem. Uông Học Tân chuyên chú quan sát, đột nhiên mở miệng.” Bạn gái Tổng giám đốc chắc là người rất tốt?”
Chuyên tâm vào công việc, trong phút chốc, Khương Khắc không hiểu anh đang nói gì.” Cậu đang nói cái gì?” Anh ngẩng đầu lên hỏi.
” Tôi nói, bạn gái ‘ngài’ rất được, cho nên ‘ngài’ rất thích cô ấy, đúng không? Nếu không, vừa rồi cậu chẳng thể nào có được cảm xúc như vừa rồi.”
” Vừa rồi?” Khương Khắc nhíu mày.
” Gương mặt hạnh phúc, vui sướng. Y như đã tim được bến bờ hạnh phúc kiếp này rồi ấy.” Uông Học Tân nhìn anh chằm chằm.
” Mình….. Như thế!?” Khương Khắc suy nghĩ chút, rồi mỉm cười, cũng không phủ nhận.
” Từ trước, mình cũng thấy cậu quen bạn gái, nhưng thật ra, chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của cậu. Cho nên, mình nghĩ đó là một người con gái rất đặc biệt. phải không?”
” Cô ấy quả thật rất đặc biệt.” Khương Khắc nhếch môi cười, đôi mắt đen lượng.
” Tổng giám đốc, đừng nói với mình, cậu thực sự kết hôn chứ?”
” Nhận ra được sao?”
” Đươnh nhiên.”
” Thật sư?”
” Ừ.”
” Không thể tin được.” Uông Học Tân ngơ ngác, rồi lăc đầu lẩm bẩm. Anh thật không thể tin là mình cuộc thua Giang Sâm. Tổng giám đốc đang yêu, không thể tin được! Anh ta vốn nhiều việc, làm quái có thời gian đi hẹn hò cơ chứ. Nhưng giờ lại xảy trước mắt….. Aizzz, xem ra mình thua thật rồi.
” Có gì mà không thể tin được?” Khương Khắc tò mò hỏi. Uông Học Tân lại nhìn anh trong chốc lát, sau đó lắc đầu.
” Không, không có gì. Tổng giám đốc cảm thấy phóng viên hội như thế được không, cần bổ sung thêm gì nữa?” Trở lại việc chính, ánh mắt chăm chú vào tài liệu. Khương Khắc gật đầu, đồng thời trả tài liệu lại cho anh.
” Thế là được rồi. Nhưng quan trọng là hàng mẫu triển lãm, bộ phận các cậu cần chú ý.”
” Tôi đã biết.” Uông Học Tân gật đầu.
” Vất vả cho cậu.”