Đọc truyện Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận Trời – Chương 44: Giận dỗi nhỏ
Này! Điện thoại của tôi! Trả lại đây!” Thẩm Yên Nhi quay sang lấy lại điện thoại từ tay của Dương Hàn Thiên nhưng không cách nào lấy được.
“Không đưa!” Anh híp đôi mắt lạnh liếc xéo cô rồi nhanh chóng nhìn phía trước tập trung lái xe.
“Trả đây. Tôi không chơi nữa được rồi chớ gì!” Thẩm Yên Nhi đã ngồi lại vị trí cũ khoanh hai tay trước ngực, tức giận nhìn chằm chằm Dương Hàn Thiên.
“Không đưa!” Vẫn câu nói dứt khoát ấy, Dương Hàn Thiên không có ý gì là muốn đưa điện thoại cho cô.
“Nếu anh đã như vậy thì thả tôi xuống xe!” Thẩm Yên Nhi gỡ dây an toàn chuẩn bị nhảy ra khỏi xe.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên bên lề đường trên đường phố tấp nập ở Bắc Kinh. Dương Hàn Thiên sợ cô bị thương nên đưa tay chắn trước trán cô. Anh kéo cô lại gài dây an toàn cho cô.
Thẩm Yên Nhi không chịu ngồi yên, gỡ tay anh khỏi dây an toàn.
“Thẩm! Yên! Nhi!” Anh gầm lên từng chữ. Giọng điệu tức giận, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Thẩm Yên Nhi nhìn thẳng vào mắt của Dương Hàn Thiên, lời nói cô lúc này có cảm giác vô cùng tủi thân nhưng vẫn kiên định trước lời nói và ánh mắt của anh vừa rồi “Trả điện thoại cho tôi thì tôi sẽ không làm bừa nữa”
“Về nhà rồi tôi đưa cho em!” Giọng của Dương Hàn Thiên dịu hơn lúc nảy một xíu nhưng vẫn pha chút tức giận.
Anh gài dây an toàn cho Thẩm Yên Nhi rồi nhanh chóng tiếp tục lái xe. Thẩm Yên Nhi bên cạnh hậm hực không nói gì cũng không làm loạn nữa.
Thật ra trong điện thoại của cô cũng không có nhiều thông tin. Nhưng trong điện thoại cô có một tấm hình cậu bé khoảng 6 tuổi, ánh mắt cực kì quyến rũ, có thể hút hồn người khác. Cậu mặc một bộ âu phục đen áo sơ mi trắng. Tấm hình đó do cô nhờ một người bạn họa sĩ bên Pháp của cô làm dùm. Đây là bí mật của cô nên cô không muốn cho ai biết kể cả Dương Hàn Thiên nên cô mới phản ứng dữ dội như vậy với anh.
Về đến nhà Thẩm Yên Nhi một mạch đi lên phòng khóa trái cửa rồi lên giường nhắm mắt không ngó ngàng gì tới ai kia.
Dương Hàn Thiên chạy xe vào gara sau đó cũng lên phòng. Anh mở cửa phòng nhưng đã bị Thẩm Yên Nhi khóa từ bên trong nên không sao mở được.
“Thẩm Yên Nhi! Mở cửa cho tôi! Em không muốn lấy điện thoại nữa à?” Dương Hàn Thiên lười nhác dựa người vào tường. Tay cầm điện thoại của Thẩm Yên Nhi nhưng không may anh bấm nhầm vào nút khởi động máy. Chính là tấm hình cậu bé đó. Cô dùng tấm hình đó để làm ảnh hình nền khóa. Bây giờ bí mật của cô đã bị anh phát hiện. Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại. Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh.
Nhưng điện thoại đã bị người khác nhanh chóng lấy đi. Người đó không ai khác là Thẩm Yên Nhi.