Đọc truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng – Chương 20
Ba người từ thư phòng đi ra, thấy Hân Tình ngồi trên sô pha xem TV vừa ăn vặt vừa cười khả ái.
“Này…!Em đang xem cái gì vậy?” Kéo hai người kia đang muốn đi về lại, Mạc Thiếu Đình đi đến ghế sa lon ngồi xuống, cười híp mắt nhìn Hân Tình.
“Hả.
.
.
Là những người ở trong này, bọn họ nói chuyện rất vui!” Chẳng biết từ lúc nào ba người đã ngồi cạch cô, Hân Tình hơi giật mình trả lời.
Ba người này sao đột nhiên xuất hiện ở đây!
“Phải không? Tình nhi, anh hỏi em một chuyện! Sao em quen biết được Vũ Tuấn?” Hề hề…!Nghe nha đầu Thấm Nhị nói, người xem bói đã nói chân mệnh thiên tử của Vũ Tuấn không phải là người thời đại này.
Nhìn cuộc sống hai mươi bảy năm qua của cậu ta, hắn còn tưởng mình đụng phải thần tiên sống! Xem ra người coi bói rất chuẩn.
“Dạ, Em là bạn của Thấm Nhị, cô ấy dẫn em về nhà cô ấy rồi…”
“Lúc đầu khi nhìn thấy Vũ Tuấn có phải rất lạnh lùng, rất đáng đánh đòn không?” Nghĩ đến quá trình kết giao của mình với hắn, y như một trang sử đẫm máu và nước mắt, ách…!Không đúng! Chỉ có đỗ máu thôi, nam tử hán không thể rơi lệ được! Dù sao lúc ấy nhìn thấy hắn rất muốn cho hắn ăn đòn!cqh
“Lạnh lùng?” Có ý gì?
“Thì là cậu ta rất khó ở chung, làm sao em thuần phục được vậy?” Hắn thật tò mò! Cô làm cách nào biết một con sư tử mạnh mẽ thành một con mèo nhà ngoan hiền?
Khó ở chung? Thuần phục? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Tuấn, là người rất tốt! Sao lại khó ở chung? Đúng rồi, cô nhớ Thấm Nhị cũng nói với cô như vậy, Anh hai rất khó chung đụng! Xem ra tất cả mọi người đều hiểu lầm anh! Cô nhất định phải giúp anh giải thích làm sáng tỏ mọi chuyện.
“Thật ra thì.
.
.”
“Tớ nghĩ các cậu đã mệt rồi.
.
.” Cúp điện thoại, Vũ Tuấn khẩn cấp từ thư phòng bước ra.
Không nghĩ tới đi ra còn thấy ba người đáng lẽ phải về từ lâu đang vây quanh cô gái của anh.
“Đúng vậy, để nói tạm biết với Tình nhi một chút đã rồi về! Tình nhi, tụi anh đi đây.
.
.” Lần sau lại hỏi tiếp! Ba người đứng dậy tạm biệt Hân Tình!
“Vâng, gặp lại sau…” Muốn đi rồi sao? Vậy cô sẽ tìm cơ hội khác để nói vậy!
Hân Tình đứng lên cùng Vũ Tuấn tiễn họ về.
“Tuấn, bạn của anh ai cũng rất tốt!” Chẳng qua là họ có hiểu lầm gì đó với anh, nhưng cô nhất định giúp anh giải quyết!
“Phải không?” Tuy đó là bạn tốt, nhưng hắn cũng không thích từ trong cái miệng nhỏ của cô nói người khác tốt.
Từ từ cúi đầu, vòng tay ôm cô, nhẹ hôn xuống đôi môi đỏ mọng, làm vậy trong cái đầu nhỏ này sẽ chỉ nghĩ đến hắn mà thôi.
“Ô…” Trên môi xúc cảm ấm áp mại mềm, anh…!Anh…!Đang làm gì vậy? Soạt — mặt cô cũng biến thành quả cà chua rồi.
“Ha ha…!Bảo bối!” Ha ha, nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của cô, thật đáng yêu, Bây giờ anh thật sự rất muốn ăn cô!
Cái gì? Anh hôn cô? Còn cười cô, ô.
.
.
Cô muốn khóc! Mặc dù không ghét anh làm vậy, ngược lại nàng cũng rất thích! Nhưng cô vẫn muốn khóc! >_.