Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 10


Đọc truyện Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng – Chương 10

“Uy! Uy!……” Cái gì a, sao cứ như vậy đã cúp rồi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Sao mẹ lại giao Hà Tình cho người như tảng băng kia chiếu cố. Nhìn điện thoại bị cắt đứt trên tay, Thấm Nhụy quyết định gọi lần nữa.

“Alo……”

“Em không tìm anh nữa! Anh mau đưa điện thoại cho Hà Tình! “ Nghe được giọng nam trầm thấp trong loa, biết là điềm báo anh đang định nổi giận, Thấm Nhụy sợ anh cúp điện thoại, vội vàng nói.

“Được……” Thấm Nhụy sau khi nghe được câu trả lời ngắn ngủi, mơ hồ nghe được một thanh âm dịu dàng nói, “Tình nhi, Thấm Nhụy tìm em.” Vậy là ai đang nói chuyện a? Chắc không phải là giọng của anh cô chứ……..

“Alo, Thấm Nhụy sao?” Trong loa truyền đến âm thanh quen thuộc mà xa lạ kia, ai…. Thật là nghe không quen a, tuy đều là cùng một giọng nói, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.

“Đúng rồi, là tớ. Hà Tình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên mẹ tớ lại ra ngoài du lịch, cũng không nói với tóe một tiếng đã giao người cho anh tớ. Thật là không có trách nhiệm như vậy, tớ không bên để mình cậu ở trong nhà.”


Lúc này trên phi cơ một đôi vợ chồng ngọt ngào đang gắn bó, đột nhiên vị kia giống như là nhớ tới cái gì bỗng ngồi thẳng dậy.

“Trời ạ, ông xã, làm sao bây giờ, em quên gọi điện điện thoại cho Nhụy Nhi rồi! Làm sao bây giờ, vốn muốn đợi xác định rõ ràng rồi buổi tối mới gọi thông báo một chút, để con bé đừng đến quấy rối, ai biết mọi chuyện thuận lợi quá lại làm em quên mất.

Chỉ thấy người đàn ông kia chấn an vỗ nhẹ phía sau lưng người phụ phụ nữ “Không có chuyện gì, bảo bối. Máy bay hạ cánh chúng ta sẽ gọi điện thoại cho con bé. Không phải gần đây Nhụy nhi bận viết luận văn sao, không có nhiều thời gian đi quấy rối nhue vậy.” Mặc dù ba Hàn nói như vậy, nhưng cũng chỉ là an ủi bà xã, bất kể như thế nào, hôm nay Thấm Nhụy nhất định sẽ gọi điện thoại hỏi thăn Hà Tình, nhưng ở trên máy bay lo lắng suông cũng vô ích, còn nấy giờ nữa máy bay mới có thể hạ cánh. Chẳng lẽ muốn để cho bảo bối của ông cứ tiếp tục gấp gáp như vậy.

“Dạ, hi vọng như thế……”

“Thấm Nhụy, cậu hãy nghe tớ nói, chuyện là như vậy, mẹ Hàn……”

“Mẹ Hàn?”

“Phải, bác gái muốn tớ gọi như vậy!”

“A, biết rồi, sau đó thì sao……”

“……” Hà Tình kể lại mọi chuyện sau khi Thấm Nhụy đi cho cô nghe.

“Cho nên nói, hiện tại cậu và thím Trương đang chuyển đến chỗ anh trai tớ rồi? Cậu muốn đi sao?” Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, mẹ rõ ràng muốn Hà Tình trở thành con dâu! Còn gọi mẹ Hàn gì đó! Trong lòng nhất định muốn Hà Tình trực tiếp gọi bà là mẹ. Nhưng mà…… anh trai cô…… Hòn đá kia chính là khối băng. Hà Tình có muốn đi sao? Hay là mẹ ép Hà Tình đi.


“A……” Cô muốn đi sao? Tuy nói cô có chút giống như không trâu bắt chó đi cày, nhưng….. Hà Tình nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông bên cạnh, cô……

“Tốt lắm, tớ biết rồi! Cậu đang ở đâu, tớ đi đón cậu! Mọi người đang đến nhà anh tớ sao?” Hồi lâu không nghe thấy Hà Tình trả lời, Thấm Nhụy cho là Hà Tình bởi vì thấy có anh trai bên cạnh nên cho dù không muốn đi cũng không dám lên tiếng nói thẳng.

“A……” cô muốn rời đi sao? Cô muốn đi sao, cô muốn rời khỏi người đàn ông cho cô cảm giác an toàn này sao, nhưng….. nhìn anh bên cạnh. Nói, anh nhất định sẽ nghe thấy. Rất mất thể diện a……

“Tốt lắm, cứ như vậy, gặp mặt rồi hãy nói!”

“Thấm Nhụy……” Đầu bên kia điện thoại không cho cô thêm thời gian suy nghĩ đã trực tiếp cúp điện thoại. Hà Tình không thể làm gì khác hơn là trả điện thoại cho Vũ Tuấn.

“Tình nhi, sao vâyh? Có chuyện gì không?” Nhìn người đưa điện thoại cho anh trên mặt tràn đầy buồn rầu, lông mày nhíu lại, môi đỏ mọng khẽ cong lên, đáng yêu nói không nên lời.


“Cái kia, Thấm Nhụy nói…… Muốn đến nhà Tuấn!” Cũng không nói ra ý định của Thấm Nhụy, ưm, nói như vậy, lát nữa sẽ len lén nói choThấm Nhụy biết, cô muốn ở lại là được.

“Như vậy a……” Cô gái nhỏ này là muốn tới quấy rối đúng không! Mẹ…… Xem ra người vẫn để lại vấn đề cho con tự giải quyết.

Rất nhanh xe chạy dọc theo đường phố náo nhiệt đi vào trong khu vực thành thị rồi lại đi vào một khu biệt thự an tĩnh trống trải.

Vừa tiến vào cửa lớn, lập tức cảm giác vừa mới thoát khỏi thế giới ồn ào báo động, biến thành sự yên lặng an tường. Hai bên đường toàn bộ trồng cây đại thụ phải có tuổi thọ hơn hai trăm năm tán cây khổng lồ, nhánh cây chi chít, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán cây chiếu xuống đường, tại thành một điển sặc sỡ. Thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót thanh thúy, tiếng gios thổi nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta cảm thấy ở nơi đây tâm hồn thật bình yên.

Xe dừng trước một biệt thự, Vũ Tuấn xuống xe lại vòng qua bên kia giúp Hà Tình mở cửa xe “Đến, Tình nhi, đây chính là nơi chúng ta sẽ ở! Có thích không?” Anb phát hiện Hà Tình không giống như những cô gái khác đợi bạn trai phục vụ mở cửa xe, mà giống như cô không biết phải mở cửa xe như thế nào. Chuyện gì xảy ra? Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Vũ Tuấn vẫn không hỏi ra miệng.

Xuống xe thấy rõ biệt thự trước mắt, phong cách thiết kế hiện đại mà đơn giản hai màu sắc đơn giản hào phóng là màu xám tro và màu trắng khiến biệt thự hết sức chững chạc, cảm giác rất phù hợp với anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.