Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 13


Đọc truyện Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy! – Chương 13

Nhận thư bàn giao công việc tâm tư rối bời, Lâm Sanh tiếp tục tập trung tinh thần khẩn trương làm việc.
Hôm nay 14 tháng 5, cách cuối tháng khoảng nửa tháng, cô muốn dành thời gian để hiểu các hoạt động và các hạng mục của công ty, hiểu rõ các loại báo cáo, cuối tháng nhất định bận rộn càng không thể xuất hiện một con số một phân tiền sai lầm.
Quá tập trung, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan tầm 5 giờ vang lên.
Lâm Sanh từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tối nay còn phải nấu cơm tối cho Hứa tiểu thư, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi xách ra, gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư, hỏi khi nào Hứa tiểu thư tan tầm, cô cảm thấy Hứa tiểu thư trăm công nghìn việc chắc chắn sẽ không cùng cô cùng nhau tan tầm.
Lật tới tin nhắn thực đơn tối qua Hứa tiểu thư gởi cho mình, Lâm Sanh nhìn bằng nửa con mắt.
Hứa tiểu thư đã gởi 4 chữ.
Đêm nay ăn chay.
Còn đưa cô 100 đồng tiền đồ ăn, ăn chay ở đâu dùng tới 100 đồng.
Cô hoàn toàn hết đường lui rồi, hôm qua ban đầu muốn mời Hứa tiểu thư tới nhà ăn một bữa cơm, cô vất vả mua một đống đồ ăn về, kết quả không thành, lần này tiếp tục ăn, đừng lãng phí.
Lúc này có người gõ cửa.
“Xin chào, kế toán Lâm.”
“A, chào, vào đi.”
Lâm Sanh đặt điện thoại xuống, nhìn cô gái trẻ ngoài cửa, cô gái này quần áo rất trẻ trung trang điểm xinh đẹp, áo sơ mi phối với quần jean, đơn giản sạch sẽ.
Cười rộ lên rất rực rỡ, trong đám mỹ nhân của công ty cũng có vẻ đặc biệt riêng, thoạt nhìn là sinh viên mới ra xã hội.
Cô gái trẻ đi tới, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc của Lâm Sanh, ưỡn mặt ra nói:
“Kế toán Lâm, những tài liệu này là chủ quản Hoàng bảo em trước khi tan tầm đưa tới, là bản báo cáo hàng năm của năm ngoái, với báo cáo quý của năm nay, báo cáo hàng tháng của 4 tháng trước.”
“Nhiều như vậy?” Lâm Sanh lẩm bẩm, cô thuận tay cầm một bản báo cáo, nhìn một chút lại ngẩng đầu lên hỏi: “Em tên gì?”
Chống lại ánh mắt Lâm Sanh, cô gái trẻ vội vàng rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng noãn hiện vẻ sợ hãi, giọng có chút lắp bắp:
“Kế toán Lâm, em… em tên là Ngô Phân, mới vào công ty chưa lâu, còn là thực tập sinh.”
Thực tập sinh, thảo nào nhìn còn trẻ như vậy.
Nhớ tới lúc cô vẫn còn là thực tập, ở công ty cũng giống Ngô Phân nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền tránh, nhìn ai cũng sợ, đều là người từng trải.

Sợ làm cô gái nhỏ này sợ, Lâm Sanh lộ ra vẻ mặt tươi cười, giọng cực kỳ ôn nhu.
“Ngô Phân đúng không, chị cũng mới tới công ty, em không cần gọi kế toán Lâm, gọi Lâm Sanh là được rồi, còn nữa, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, người trẻ phải can đảm mặt dày lên, thể diện không thể làm cơm ăn.”
Ngô Phân do dự, sợ hãi nói:
“Em gọi chị chị Lâm, có thể không?”
Lâm Sanh gật đầu cười:
“Đương nhiên có thể, rất hân hạnh được quen em.”
Ngô Phân cười xấu hổ:
“Em cũng rất hân hạnh được biết chị, chị Lâm, chị còn chưa tan tầm sao?”
“Chị cũng vừa muốn tan tầm.”
Lâm Sanh quơ quơ bản báo cáo trong tay, bộ dạng than thở.
“Em coi, chủ quản Hoàng bảo em đem một đống tài liệu qua đây, cái này chính là muốn giết chết chị, chị không thể tan ca sớm nha ~”
“Chị Lâm, đã tới giờ tan ca, chị có thể không cần phải làm thêm giờ.” Ngô Phân bị Lâm Sanh chọc cười, cảm giác khẩn trương đều biến mất, kế toán mới tới tính tình rất tốt, xem ra rất dễ thân cận.
Lâm Sanh buông bản báo cáo:
“Em có về không hay ở lại tăng ca?”
Ngô Phân miễn cưỡng cười cười:
“Tăng ca, mới vào làm còn rất nhiều điều không hiểu.”
“Phải tự tin chuyên cần mới có thể bổ sung những thứ kia.” Lâm Sanh từ trước tới nay đối với thực tập sinh đều phá lệ quan tâm, “Được rồi, có cái gì không hiểu, em cũng có thể tới hỏi chị.”
Hai mắt Ngô Phân sáng rực lên, mặt e lệ:
“Thật sao, mà vậy cũng ngại lắm.”
Lâm Sanh cười cười, đút kết 3 năm đi làm của mình, Lâm Sanh nghiêm túc nói:
“Ở công ty học kinh nghiệm, tặng em 7 chữ: gan dạ mặt dày mở miệng trước.”
“Em nhớ kỹ rồi, cảm ơn chị Lâm.” nghe xong Lâm Sanh nói, máu tràn đầy sức sống, “Công việc còn chưa làm xong, em đi làm trước.”

Lâm Sanh gật đầu:
“Ừ, em đi đi.”
Nhìn Ngô Phân trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sao cô có cảm giác dụ dỗ trẻ nhỏ nhỉ? Làm kế toán cái gì, cô hẳn là nên đi bán hàng đa cấp.
Điện thoại rung lên.
Lâm Sanh mở khóa nhìn, Hứa tiểu thư lời ít ý nhiều, nhắn lại 2 chữ.
Không biết.
Không biết lúc nào tan ca, vậy tối nay cô tan ca cũng không có gì làm, Lâm Sanh nhún vai, cầm đống báo cáo Ngô Phân mới đưa tới, từng tờ từng tờ nhìn thật kỹ, cô xác định bản báo cáo không có sơ hở, mặc dù chỉ là một tỷ lệ rất nhỏ,nhưng cũng không thể loại bỏ ngoài ý muốn.
Thoáng qua thời gian đã đến 8 giờ.
Lâm Sanh xoay cái cổ tê dại, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Cô đứng dậy, lắc hông đá đá chân.
Thất nghiệp một tháng, đã lâu không có chuyên tâm làm việc, phòng làm việc của cô không lớn, có cửa sổ sát đất, Lâm Sanh lặng lẽ đi tới trước cửa sổ.
Nhìn cảnh đêm của thành phố này, ánh đèn rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, mà cô ở thành phố này chỉ là một hạt cát bé nhỏ không đáng kể.
Chính là một hạt cát tầm thường, cũng có cuộc sống không bình thường.
Từ khi ở trên đường gặp phải Hứa tiểu thư, Lâm Sanh thấy cuộc sống của mình hoàn toàn lộn xộn, hàng xóm nhà bên là cấp trên của cấp trên của cấp trên của cô.
Cuối cùng là Đại Boss.
Lâm Sanh chợt nhéo bắp đùi, không có tiền đồ, run cái gì mà run!
Sợ cái gì mà sợ, đại lão bản thì sao, có thể ăn thịt cô à!
Đối nhân xử thế phải có nguyên tắc, phải có giới hạn, ôm đùi cái loại chuyện này nhất định không thể làm, càng không thể vì chút tiền nhỏ liền khom lưng.
Chí ít trước khi khom lưng, phải để cho cô nguyền rủa chết cái gã đã trừ tiền thưởng cuối năm của cô!
Không trừ tiền thưởng cuối năm của cô, cô cũng sẽ không từ chức, không từ chức, cô cũng sẽ không ở trên đường đụng phải Hứa tiểu thư, không đụng Hứa tiểu thư, hai người cũng sẽ không quen nhau, không quen cũng không tới XS phỏng vấn, không phỏng vấn…
Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Sanh cầm lên, 8 giờ 10 phút, hừm, đã tới giờ, cô về nhà nấu cơm cho Hứa tiểu thư.
Lâm Sanh thu dọn xong bàn làm việc, tắt máy tính, cầm túi xách rồi đi ra ngoài, phòng làm việc lớn như vậy đã không còn một bóng người, những đồng nghiệp khác đều ra về rồi.

Khổ tận cam lai, bây giờ chịu khổ, cam của sau này sẽ chuẩn bị nhận.
Lâm Sanh ngẫm lại ý chí chiến đấu liền sôi sục, cô đợi thang máy, phía sau truyền tới tiếng lộc cộc lộc cộc quen thuộc, thân hổ Lâm Sanh chấn động, giọng ôn nhu khe khẽ vang lên:
“Lâm Sanh, em chưa tan tầm sao?”
Khóe miệng Lâm Sanh giật giật, cô đang đợi thang máy thôi, vì sao cô đi tới chỗ nào cũng có thể gặp hai vị lãnh đạo.
Lâm Sanh giữ bình tĩnh như thường, xoay người mỉm cười chào hỏi:
“Hứa tổng, Diệp tổng.”
Diệp Đồng tò mò, hỏi:
“Lâm Sanh, không phải em nói đêm nay có việc sao?”
Mặt Lâm Sanh cứng đờ. Dường như cô thấy khóe miệng Hứa tiểu thư vẽ ra đường cong nhìn có chút hả hê, Đinh một tiếng thang máy mở ra, Lâm Sanh diễn trò vội vào thang máy, cô ra vẻ vội vàng, vội vã nói:
“Diệp tổng, Hứa tổng, tôi còn có việc, đi trước.”
Cũng không đợi hai vị lãnh đạo lên tiếng, Lâm Sanh đi nhanh tới thang máy thoát khỏi tình huống lúng túng này.
Diệp Đồng cười cười:
“Thật thú vị.”
Hứa Nam gật đầu:
“Quả thực thú vị.”
Hầm giữ xe bên dưới, Lâm Sanh vừa giải thoát Hãn huyết bảo mã liền nhận được tin nhắn của Hứa tiểu thu: Còn có việc, làm cơm, chờ thông báo.
Lâm Sanh chừng chừng nhìn điện thoại:
“Còn chờ thông báo, thật sự coi tôi như bảo mẫu.”
Về đến nhà đã 9 giờ, Lâm Sanh ngồi tê liệt trên sofa một hồi, sau đó đi tắm, cũng đã 10 giờ, điện thoại vẫn không có động tĩnh.
Đã trễ thế này, Hứa tiểu thư còn chưa gởi tin qua, quả nhiên là đại lão bản của công ty, trăm công nghìn việc cả cơm cũng không có thời gian ăn, thảo nào dạ dày không tốt.
Tháng 9 kì thi trung cấp kế toán, còn 4 tháng, vì cuộc sống tương lai càng tươi đẹp hơn, Lâm Sanh đút kết kinh nghiệm xương máu, thất nghiệp bao lâu thì hư hỏng bấy lâu, cô quyết định không thể tiếp tục trượt dài nữa, phải đọc sách lướt đề.
Mở sách làm đề.
Trong lúc Lâm Sanh từ trong biển đề lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn.
Lúc này đã sắp 12 giờ.
Trễ thế này Hứa tiểu thư còn ở công ty tăng ca, cơm nước có nên làm không, ăn hay không, Lâm Sanh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, cô do dự, xoắn xuýt.
Gọi hay không gọi?

Lâm Sanh phiền não nắm tóc, điện thoại ném lên sofa, túm lấy gối ôm, cắn xé một cách tàn bạo:
“Không gọi, gọi cái gắm, chuyện không liên quan tới mình, mình lo lắng làm gì.
Qua 10 phút, Lâm Sanh yên lặng nhặt điện thoại về, cô cảm thấy, với tư cách làm thuê, bảo mẫu cần phải quan tâm một chút, thật lâu cố chủ vẫn chưa về.
Lâm Sanh lấy hết dũng khí, dùng nhất dương chỉ, bấm điện thoại, qua 5 giây, điện thoại thông, truyền tới giọng Hứa tiểu thư:
“Lâm Sanh.”
Từ giọng khàn và nhỏ đầy bình tĩnh của Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nghe được hình như Hứa tiểu thư có hơi mệt mỏi, tăng ca tới giờ này, không mệt mới là lạ.
“Lâm Sanh?”
“Ừm, đại lão bản, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, có muốn nấu cơm không?”
Dù sao cũng đã làm.
Hứa Nam cùng Diệp Đồng trao đổi xong vấn đề tài chính, Diệp Đồng vừa mới đi, tiểu bảo mẫu liền gọi điện tới, Hứa Nam xoa xoa hai mắt mệt mỏi, trả lời:
“Đã trễ thế này, không cần làm, phiền lắm.”
“Ờ, còn chưa tan ca?”
“Chưa.”
Không cần làm cơm, Lâm Sanh nhất thời vui vẻ:
“Đại lão bản gần đây gần công ty không an toàn, nghe nói có kẻ biến thái chuyên môn đứng chờ con gái sau khi tan tầm, à thời gian cũng tầm lúc này, có mấy người vừa bị cướp tiền vừa bị cướp sắc, coi như cô mang theo dụng cụ phòng sói, cô về nhà cũng phải cẩn thận một chút, hi vọng cô thuận buồm xuôi gió, tạm biệt.”
Quan tâm xong đại lão bản, Lâm Sanh cạch một tiếng cúp máy, ngáp một cái, thoải mái duỗi người, chuẩn bị đi thoa dưỡng da.
Lâm Sanh mới đi tới phòng ngủ, điện thoại chợt vang lên, điện thoại hiển thị Hứa tiểu thư.
Làm thì làm, gọi điện tôi làm gì, tôi làm cơm không có bồi cô nói chuyện. Lâm Sanh bĩu môi lẩm bẩm, cô nằm trên giường, vừa mới kết nối.
Truyền tới giọng Hứa tiểu thư tức giận:
“Hạn cho cô 10 phút, chạy xe yêu của cô tới công ty đón tôi.”
——————————-
Hứa tỷ: Tới cứu giá, tiểu bảo mẫu :v
————————-
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^
Tui mới lập một trang Fb để phòng trường hợp bay nick, thím nào thích qua in dấu chân  :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.