Đọc truyện Tổng Tài Là Osin FULL – Chương 42: Hung Thủ Thật Sự
” Vậy sao lời thuyết trình của cô và trưởng phòng Trương lại giống nhau?”
Ninh Dao thở nhẹ.
Cô nhận thấy được những ánh mắt phía dưới đang trông ngóng câu trả lời.
Duy nhất chỉ có Thuần Thiên Vỹ vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Cô nhìn xuống dự án của mình rồi nhìn lên.
” Sao anh biết của tôi giống trưởng phòng Trương? Tôi chưa đọc xong nhưng bị trưởng phòng cắt ngang rồi ” Đó là mất lịch sự đấy!!
Trương Lệ tức tối không chịu khuất phục.
” Không cần đọc nữa, rõ ràng là cô ăn cắp của tôi, có đọc nữa thì vẫn vậy thôi”
” Trương Lệ, xin cô có lí một chút đi ” Nhã Linh không chịu được nữa, gọi thẳng tên cô ta.
Ngay từ đầu vào đã không ưa rồi.
” Mọi người trật tự ”
” Vậy hãy chờ cô Hạ Ninh Dao thuyết trình xong đã ” Thuần Thiên Vỹ nói.
Phó tổng giám đốc đã lên tiếng rồi, còn ai nói lại nữa cơ chứ.
Ninh Dao chiếu mẫu thiết kế của mình lên màn hình.
Bài mẫu đúng là khác với Trương Lệ.
” Nhưng nhược điểm lớn nhất của Linen đó là chịu ma sát kém , tính chất sợi linen là sợi xơ ngắn , nên bề mặt xơ sợi trên bề mặt vải rất nhiều , chưa kể sợi linen là dệt kim.
Nên qua thời gian sử dụng ma sát , linen dễ bị hao mòn và có hiện tượng lizzing trên mặt vải do ma sát khiến các xơ sợi vón tròn lại với nhau…!”
Cô vẫn tiếp tục nói.
Bài của Trương Lệ là bản chưa hoàn thành của cô, trong đó chỉ có nói về ưu điểm và cách sử dụng.
Còn bản đầy đủ là cả ưu điểm, cách sử dụng, nhược điểm cách khắc phục.
Và mẫu thiết kế thì đặc biệt hơn.
Mọi người trong phòng có vẻ tán đồng với bài này hơn.
Rất đầy đủ thuyết phục.
” Bài của trưởng phòng Trương lúc nãy chỉ mới là phân nửa.
Bài thuyết trình của tôi đã kết thúc, cảm ơn mọi người ” Nói rồi Ninh Dao chào đi về chỗ.
Âu Nhã Linh vui mừng, tặng cho cô một dấu like.
” Cô lúc nãy ngầu lắm đó nha “
Cô cười cười.
” Phó tổng, thế chuyện này?” Hàn Nhật quay sang hỏi anh.
” Là cô ta đã ăn cắp ý tưởng của tôi rồi về chỉnh sửa thêm ” Trương Lệ một mực phủ nhận.
Tình huống này làm sao đây?
” Chuyện này tạm dừng ở đây, tôi sẽ cho người điều tra rõ” Thuần Thiên Vỹ nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng họp.
” Tôi có việc, mọi người cứ tiếp tục đi ”
Phó tổng đi rồi, mọi người làm sao có hứng để tiếp tục nữa đây…!
…!
Một giờ sau cũng đã kết thúc.
Mọi người trở về phòng làm việc.
Ninh Dao lấy USB gì đó đưa cho Trương Lệ.
” Gì đây?”
” Cô tự xem đi “
Trương Lệ tuy khó chịu nhưng vẫn gắn vào máy tính mở lên xem.
Đây là một đoạn camera ghi lại hình ảnh cô ta lấy dự án của Ninh Dao.
Là lúc sáng khi tới phòng, Ninh Dao mở ngăn kéo lấy tài liệu ra chỉnh sửa.
Cô nhớ rõ ràng là mình để ngăn thứ hai nhưng khi tìm lại thì thấy ở ngăn thứ nhất.
Thế là cô tự mình đi đến phòng camera giám sát để xem rồi coppy lại đoạn video này.
” Cô đã biết, sao không nói sự thật?” Mình thật sơ suất, tự nhiên quên mất việc trong phòng có camera chứ.
” Vì tôi không muốn làm to chuyện”
____
” Cậu nói gì cơ? Hợp tác với Thuần Gia” Từ Duật Duy bất ngờ hỏi lại Trình Hy.
” Ừm, bên phía họ đang có ý định như vậy.
Tạm thời các nhân viên cả hai phía đều chưa biết”
Cả hai tập đoàn lớn hợp tác với nhau, sau này còn công ty nào đối đầu lại nữa chứ.
” Cậu nghĩ thế nào? “
” Mai cậu cùng tôi đến Thuần Gia một chuyến”
Từ Duật Duy nhún vai.
…
” Thuần Thiên Vỹ, Ninh Dao không có ăn cắp dự án, đó là do Trương Lệ ngậm máu phun người, anh hãy…!”
” Rồi rồi, cho anh thở chút đi ” Đương nhiên là anh biết cô không ăn cắp, chỉ là muốn giải quyết cho êm xuôi chuyện này thôi.
Nhã Linh chán nản đi lại ngồi xuống sofa.
” Anh đuổi việc Trương Lệ đó đi, nhìn cô ta em không ưa tí nào”
Thuần Thiên Vỹ cũng đi đến chỗ cô ngồi xuống.
Rót một ly trà đưa cô.
” Đâu phải em không ưa ai là anh lại đi đuổi việc người đó được”
” Phó tổng, tôi lấy được đoạn camera trong phòng rồi” Thác Vũ đi vào.
Anh lại mở máy tính lên.
Âu Nhã Linh vui mừng.
” Đó, đó anh thấy chưa.
Là cô ta ăn cắp”
” Thác Vũ, cậu gọi Hạ Ninh Dao đến gặp tôi ”
” Vâng ”
Một lúc sau Ninh Dao vào phòng.
” Phó tổng giám đốc, anh gọi tôi?”
” Đúng rồi ”
Nhã Linh ngồi trên sofa vẫy vẫy chào cô.
Ninh Dao gật đầu cười.
Đang diễn trò gì thế…!
Thuần Thiên Vỹ xoay ngược máy tính có đoạn video ấy lại cho cô xem.
” Phó tổng à, chuyện này không cần làm lớn chuyện đâu ” Cô bàng hoàng.
” Ninh Dao à, cô đừng hiền quá, cô không thấy mụ phù thủy đó sáng nay thế nào à” – Nhã Linh thấy tức thay.
” Vậy cô muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
” Có thể giải thích cho mọi người đó chỉ là hiểu lầm…!” Làm lớn cũng chẳng có ích lợi gì, an phận làm việc cho qua kì thực tập này là được rồi.
” Được, theo ý cô “- Anh gật đầu.
” Này!” Nhã Linh đứng dậy.
Sao dễ dàng quá vậy.
Đuổi việc đi chứ!!
Ninh Dao nhìn Nhã Linh lắc đầu.
” Cảm ơn phó tổng giám đốc, nếu không còn việc gì, xin phép”
Đi đến cửa thì cô quay lại.
Đúng rồi còn phải xin phép nghỉ chiều nay để đến trường của tiểu Minh nữa.
” Phó tổng giám đốc, tôi có thể xin nghỉ chiều nay được không?”
” Sao thế? Cô không khỏe à?”
Ninh Dao cười gượng .
” À không, chiều nay tôi có chút việc riêng thôi ạ”
” Được thôi, mấy ngày nay chắc cô cũng mệt rồi”
Phải đấy.
Nhờ công ơn của anh mới được mệt như vậy đấy.
” Cảm ơn ”
….!
Đến chiều, Ninh Dao về nhà sửa soạn lại quần áo để đến trường.
Tiểu Minh hớn hở đứng trước cổng trường để chờ mẹ tới.
” Hạ Kiệt Minh, gia đình cậu hôm nay ai đến thế?” Một cậu bạn chạy lại hỏi.
” Mẹ tớ đến “
” Sao có mẹ thôi, ba cậu đâu”
Tiểu Minh gãi đầu: ” Mẹ tớ nói ba đang ở một nơi rất xa ”
” Cậu không có ba.
Lêu lêu!” Cậu nhóc đó nói rồi bỏ chạy.
Tiểu Minh định cãi lại nhưng mà người chạy mất rồi.
Tôi có ba.