Đọc truyện Tổng Tài Là Người Yêu Cũ – Chương 42: Phát Hiện Mới
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Khưu Tịnh Y không do dự liền đẩy mạnh cửa ra.
Bị động thái bất ngờ của cô doạ một trận, A Thành cùng Mặt Sẹo đang say sưa ve vuốt các cô gái nóng bỏng liền giật mình thu tay lại.
Nhìn thấy cô, đầu óc A Thành liền có lại ba, bốn phần tỉnh táo.
_ Chị Khưu, sao chị biết chỗ này? – A Thành một tay ôm đầu, thân người loạng choạng bước về phía cô.
Khưu Tịnh Y không vội trả lời, cô cẩn thận liếc mắt một vòng, phát hiện phòng bao lớn có trên dưới mười người, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Thi Thi.
_ Thi Thi ở đâu?
Cô gằn mạnh từng chữ một, trừng mắt nhìn từng người một ở trong phòng.
Nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Giang Đông dập điếu thuốc trên tay xuống gạt tàn trên bàn, hắn nửa cười nửa như không nói với cô :
_ Lúc nãy tưởng lão đại nói đùa, nào ngờ lại là thật.
Mặt Sẹo vừa nhìn thấy mỹ nhân liền sáng mắt, gã mạnh tay đẩy dạt những cô gái trẻ qua một bên một bước nhảy cẫng đến trước mặt Khưu Tịnh Y, không giấu nổi si mê ngưỡng mộ trên khuôn mặt bặm trợn.
_ Trời đất, tụi mày nhìn xem, người này so với con bé ban nãy còn “ngon nghẻ” hơn nhiều, sao lão đại lại hồ đồ vậy?!
Thái Vũ ngồi bên cạnh ngắt lời Mặt Sẹo, giọng nói chậm mà chắc.
_ Não mày đem cho chó rồi nên hôm nay mới liên tục ăn nói bậy bạ vậy, cô ta thật sự đến đây, xem ra lão đại mới là người có tính toán.
Khưu Tịnh Y nhìn màn đấu khẩu của ba người đàn ông trước mặt.
Bọn họ mỗi người một vẻ, dù cho Mặt Sẹo mới là người trông đáng sợ nhất, nhưng người đàn ông vừa mới lên tiếng kia mới thật sự là người nguy hiểm.
Thái Vũ không đôi co với người say xỉn như Mặt Sẹo, hắn ngước nhìn Khưu Tịnh Y phát hiện cô chẳng có chút lo sợ nào, ngược lại còn đang âm thầm đánh giá ba người bọn hắn.
Dáng vẻ thông minh lanh lợi này của cô khiến hắn sáng mắt, lần đầu tiên cảm thấy phụ nữ thật thú vị.
_ Quả nhiên lão đại không nhìn lầm, đi, tôi dắt chị đến chỗ lão đại?
_ Tại sao lại đến chỗ lão đại của các người? – Khưu Tịnh Y lùi ra sau một bước từ chối cái nắm tay của Thái Vũ.
_ Không phải chị muốn tìm cô gái tên Thi Thi sao?
Thái Vũ mỉm cười chờ đợi biểu cảm của Khưu Tịnh Y.
Cô như đọc được suy nghĩ của hắn, dè dặt hỏi lại.
_ Thi Thi ở chỗ lão đại?
Thái Vũ gật đầu quả quyết.
Khưu Tịnh Y có chút bàng hoàng rồi chuyển sang tự trách bản thân mình đến quá muộn, không nói không rằng nắm tay Thái Vũ kéo ra khỏi phòng bao lớn.
_ Đi, mau đi thôi, đến chỗ lão đại của các người thôi…
Thái Vũ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, hắn khẽ nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang cố lôi lôi kéo kéo mình mà không khỏi phì cười.
_ Được, đến chỗ lão đại thôi.
_________oOo__________
A Thành ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hai người kia dần khuất trên hành lang, gã khó hiểu quay sang Giang Đông còn ngồi trên ghế lớn.
_ Anh Đông này, anh Vũ hôm nay có chút kì lạ phải không?
_ Mày thấy lạ chỗ nào? – Giang Đông một tay cầm điếu thuốc mới, một tay mò mẫm trong túi quần tìm chiếc bật lửa.
_ Ảnh hành xử tuỳ tiện quá, anh Gia đã dặn chúng ta phải gọi báo trước…
Giang Đông tìm mãi không thấy bật lửa đâu nên có chút khó chịu, may mắn sao lục lọi được từ chỗ của Mặt Sẹo, hắn châm lên ngòi lửa nhỏ rít một hơi thuốc vào trong miệng, hắn gay gắt đáp.
_ Nó có gan tuỳ tiện, còn chẳng phải là nhờ Hoắc Gia dạy bảo sao?
Câu trả lời của Giang Đông nằm ngoài khả năng phán đoán của A Thành.
Dù cho gã có hơi quan ngại vẻ quạu quọ của Giang Đông, song vẫn không nhịn được tò mò hỏi thêm một tiếng.
_ Anh Gia đã làm gì tuỳ tiện sao?
Giang Đông phả làn khói thuốc ra không trung, buông ánh mắt chán ghét nhìn A Thành còn đang đứng đó ngơ ngác nhìn hắn.
_ Đang yên đang lành lại đi chơi trò mèo chuột với phụ nữ, lại thêm thằng điên Thái Vũ đó, mày nhìn người phụ nữ kia sau đó nhớ lại ánh mắt của Hoắc Gia và Thái Vũ đi, xem có gì khác nhau không?
A Thành nghe xong vẫn không hiểu, gã ôm đầu nhìn Giang Đông vẫn còn đang quan sát thái độ của gã, gượng gạo gật liên tục mấy cái giống như hiểu rõ lắm, sau đó không nói hai lời lượn sang chỗ của Mặt Sẹo tiếp tục hoà nhập cuộc vui.
__________oOo__________
Thái Vũ dắt Khưu Tịnh Y đến một phòng hạng sang trong Lux.
Dãy hành lang yên tĩnh khiến Khưu Tịnh Y có chút bức bối, cảm giác bất an không ngừng lớn lên trong lòng cô.
_ Chị Khưu, gõ cửa đi.
Thái Vũ mỉm cười.
Khưu Tịnh Y nhìn mà thấy rợn tóc gáy.
Cô đứng cách hắn mấy bước, do dự gõ vào cửa ba tiếng.
Không có ai ra mở, Thái Vũ kêu cô tránh sang một bên còn bản thân lùi ra sau vài bước lấy đà, hắn dồn hết lực vào chân phải tung một cước chuẩn xác vào cánh cửa vô tội.
Người bên trong không sử dụng mã khoá mà chỉ dùng then chốt cửa.
Không biết do then cài dùng lâu nên yếu hay là lực đá của Thái Vũ quá mạnh mà cánh cửa lớn thật sự được mở ra.
Khưu Tịnh Y lao vội vào bên trong.
Cảnh tượng trước mắt không ngoài dự đoán của cô.
Thi Thi nằm bất động trên giường, bọng mắt tuy sưng đỏ nhưng nhắm nghiền, trang phục xộc xệch không đứng đắn.
Tiếng nước róc rách chảy trong phòng tắm khiến cô nổi điên.
Gã đàn ông đó…
Khưu Tịnh Y chạy đến trước cửa phòng tắm, cô điên tiết đập vào đó không ngừng nghỉ, gào thét đến mức giọng trở nên khàn đặc.
_ Khốn nạn, mau bước ra đây, tôi sẽ giết chết súc sinh như các người !!
Thi Thi không phải gái bán hoa, đây chắc chắn là cưỡng ép.
Từ cuộc gọi cầu cứu ban nãy cũng đã khiến Khưu Tịnh Y đoán ra được sự thật này, nhìn người mình xem là bạn cũng như là người duy nhất đối tốt với mình bị người khác xâm hại khiến cô không khỏi đau đớn.
Thái Vũ im lặng tựa người vào tường từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, để mặc Khưu Tịnh Y đứng đó làm loạn.
Xoạch.
Cửa tự động được mở ra.
Khưu Tịnh Y nước mắt giàn giụa ngước lên nhìn, dáng hình trước mặt khiến tim cô hẫng đi một nhịp, tự nhiên cũng không còn thở nổi.
Hoắc Thái Gia.
Hắn toàn thân diện áo choàng ngủ màu đen, trên vai vắt khăn tắm trắng, mái tóc ẩm ướt hãy còn chưa khô.
Hắn đứng đó, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, tuyệt nhiên không có nổi một tia bất ngờ, hối lỗi hay ân hận là một loại cảm giác vô cùng xa xăm.
Khưu Tịnh Y không nói nổi, đầu ngón tay siết chặt vào nhau, móng nhọn đâm vào da thịt giúp cô trở nên tỉnh táo.
_ Làm loạn cái gì? Cô đến đây để bắt ghen sao?
Hoắc Thái Gia cười nửa miệng nhìn cô.
Khưu Tịnh Y cảm thấy hắn thật xa lạ, xa lạ hơn cả lần đầu cô biết hắn là chủ tịch Hoắc thị lừng lẫy kia.
Không phải, hắn không phải Hoắc Thái Gia mà cô quen đâu.
_ Con nhóc đó là bạn cô sao? Chậc, thảo nào giống cô ra phết, thậm chí cả lúc cô ta…
Chát.
Âm thanh chua chát vang lên, Hoắc Thái Gia nghiêng mặt sang một bên, hứng trọn toàn bộ sự tức giận của cô lên khuôn mặt điển trai như tượng tạc.
Khưu Tịnh Y mắt ngấn nước nhìn hắn, cô cắn chặt môi mình đến bật máu.
Hoắc Thái Gia tưởng cô sẽ gào thét điên loạn như lúc nãy, sẽ đánh hắn thêm mấy cái, hay chí ít là dùng vài câu mắng tệ hại nhất có thể dùng trong đời để sỉ vả hắn.
Nhưng không, cô chỉ im lặng xoay người lại.
Bước về phía giường ngủ, cô ngồi xuống nhặt lại giày cao gót mang vào chân Thi Thi, cẩn thận giúp bạn mình mặc lại quần áo thật chỉnh tề.
Động tác của cô bị sự run rẩy làm cho chậm chạp, thỉnh thoảng không kiềm được chỉ đưa tay quệt lên mắt vài cái.
Thái Vũ vẫn đứng đó quan sát.
Cho đến khi phát hiện Hoắc Thái Gia đang nhìn mình hắn mới nhún vai một cái, vẽ ra trên môi nụ cười thơ ngây một cách tự nhiên.
_ Chị Khưu cứ nằng nặc đòi em phải dắt đến đây, anh biết đấy, em rất ghét nhìn mấy trò phiền phức của phụ nữ.
Hoắc Thái Gia không trả lời Thái Vũ, hắn tự có đáp án trong lòng mình.
Chỉ là cái tát ban nãy của cô có chút đau, hắn thậm chí còn nghe được vị ngai ngái của máu trong miệng mình, có lẽ là do bị răng va vào cũng nên.
Sự tức giận của cô khiến hắn có chút bối rối, không biết là nên buồn hay vui.
Có lẽ hắn sẽ vui hơn nếu như không nhìn thấy ánh mắt đó của cô.
Hắn nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đó, nhưng chỉ toàn nỗi chán ghét và uất hận, không phải ghen tuông, mà là thất vọng.
Khưu Tịnh Y sau khi làm xong việc mình cần làm thì nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Thái Vũ lúc này mới cử động một chút, hắn hai tay đút vào túi quần, ngả đầu ra sau nói với Hoắc Thái Gia.
_ Anh Gia, em cũng đi đây.
_ Đứng lại đó.
– Hoắc Thái Gia lạnh lùng quay sang – Mày muốn làm gì?
Thái Vũ vờ như không nhìn thấy nét mặt hoài nghi của hắn, giọng nói còn có chút thoải mái.
_ Đưa chị Khưu về nhà thay anh?
_ Đó không phải chuyện mà mày nên làm.
_ Vậy thì để anh Gia đưa chị Khưu về sao? Với bộ dạng như thế này? – Thái Vũ nghiêng đầu nhìn Hoắc Thái Gia, thấy hắn không đáp mới nói tiếp – Hay là anh định để chị ấy về một mình? Trời tối như vậy mà, em sẽ giúp anh Gia nói một tiếng an ủi chị ấy.
Thái Vũ không đợi Hoắc Thái Gia trả lời thì quay lưng đi mất dạng.
Có lẽ hắn có chút lòng tốt quan tâm cho Khưu Tịnh Y, dáng vẻ quật cường của cô khiến hắn có chút lưu tâm, muốn thử xem cô có thể chịu đựng đến mức độ nào.
Hoặc giả, Thái Vũ thật sự chỉ muốn đưa cô trở về nhà an toàn mà thôi, ngoài ra cũng không có ý nghĩ nào khác.