Đọc truyện Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình – Chương 247
Những chuyện vốn không thể nghĩ ra được, thoáng cái đã bị Lê Minh Nguyệt đâm thủng.
Anh ta muốn làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm.
Hà Duy Hùng đập mạnh vào vô lăng xe: “Chết tiệt, cô đừng có mà nói nhảm!”
“Tôi không có nói nhảm, tôi có thể nhìn ra được ánh mắt của anh nhìn Nhược Vũ không giống với ánh mắt anh nhìn những người khác.”
“Bớt nói linh tinh đi.
Không giống chỗ nào, chẳng lẽ một người còn có thể có hai cặp mắt hả?”
Lê Minh Nguyệt khống tranh›cãi với anh ta nữa, chỉ nhẹ giọng nói một câu.
“Giống hay không giống trong lòng anh tự biết rõ.”
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của anh ta rõ ràng như vậy.
Nhất định là Hà Duy Hùng đang thích Lê Nhược Vũ.
Lâm Minh quấn quít lấy Lê Nhược Vũ suốt cả hai ngày trời.
Hai người cùng nhau ra ngoài đi mua đồ ăn, Lê Nhược Vũ thì nấu cơm.
Mỗi ngày trải qua cứ như những cặp Vợ chồng bình thường khác/ Lâm Minh rất thích thưởng thức cuộc sống như vậy, chỉ là sợ trợ lý Lưu không chịu nổi được mà thôi.
Trước đây ở nước Pháp còn chưa tính, bây giờ đã trở về nước rồi, cũng không thèm đến công ty.
Ở đó còn một đống giấy tờ cần anh ta xử lý.
Trợ lý Lưu cảm ở nhất của bản thân đã tới rồi.
Bị ép buộc đến mức không còn cách nào nữa, mỗi ngày anh ta đều chạy đến trang viên Lệ Thủy, từ sáng đến tối đều đặn cứ ba lần hằng ngày, để đưa giấy tờ cho Lâm Minh.
Còn về việc sau này khi thấy Lê Nhược Vũ nhìn trợ lý Lưu với ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại và đau lòng, thì lúc này Lâm Minh mới trở về làm một ông chủ bình thường, ngoan ngoãn tới công ty làm việc.
Chỉ là không biết anh ta học được đâu ra một tật xấu, mỗi ngày đều hôn rồi mị Lê Nhược Vũ nghỉ ngờ rằng Lâm Minh làm như vậy là vì đã nhìn hay học tập được cái gì đó không sạch sẽ.
Nhưng mà mỗi khi trở lại trạng thái làm việc, anh ta vẫn luôn có bộ dáng nghiêm túc cẩn thận.
Bà Lê gọi điện thoại tới, hỏi Lê Nhược Vũ có còn đau tay lắm không.
Thực ra đã trội.
quà vài ngày rồi, sớm không còn đau chút nào cả.
Trong lòng Lê Nhược Vũ không thể nói là không thấy ấm áp.
Bà Lê do dự chẩn chừ gì đó mà không cúp máy, mãi một lúc lâu sau với hỏi cô, tối nay có thể trở về nhà một chuyến hay không.
Cô im lặng một lúc lâu sau mới nói được.
Lâm Minh cũng không tới công ty, ở nhà nhìn đống giấy tờ kia.
Anh thấy cô có bộ dạng do dự gì đó, hỏi một câu: “Ai đớ?”
“Mẹ tôi, bà ấy bảo tôi tối nay trở về nhà dùng bữa.”
“Em có muốn trở về đó hay không?”
Cô khẽ gật đầu.
Anh đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, nói với cô: “Tôi đi với em.”
“Không cần đâu, việc của tôi thì tôi tự có cách giải quyết được.”
“Làm sao vậy? Tôi không có quyền được về đó sao?”
“Không phải là như vậy” Cô giữ chặt tay anh ta và nói: “Anh cũng nhìn rõ rồi mà, bầu không khí ở nhà chúng tôi không biếng với hà ánh: Thực ra để anh đi đến đó, ngược lại cũng khống tốt lắm” Cha cô có lòng tham không thấy đáy, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà kiếm tiền từ túi của Lâm Minh.