Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân

Chương 42: Ánh Sáng Nơi Vực Sâu


Đọc truyện Tổng Tài Không Cho Rằng Tôi Là Thế Thân FULL – Chương 42: Ánh Sáng Nơi Vực Sâu


Phó Bách Diễn sợ tức phụ nhi hiểu lầm hắn, vội vàng làm sáng tỏ: “Không có, ý anh không phải thế! Sao anh có thể nỡ để em tự mình ra tay được?”
Tô Cảnh Nhan: “Cho nên?”
“Nếu em thật sự tức giận thì cứ đánh anh.” Phó Bách Diễn ôn tồn mà dỗ dành: “Em đánh anh, anh tuyệt đối không động đậy, chỉ đứng yên một chỗ để cho em hả giận.”
Kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu Tô Cảnh Nhan có từng thích một người, mà người kia còn trông rất giống hắn, vậy hắn nhất định sẽ nổi điên phát cuồng, cũng không biết là sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cho nên hiện tại, chỉ cần tâm can nhi không rời khỏi hắn, mặc kệ là muốn đánh hay muốn mắng, hắn đều vui vẻ chịu đựng.
“Anh——” Tô Cảnh Nhan nhất thời nghẹn lời, đây là tư duy logic thẳng nam đáng chết trong truyền thuyết sao?
Hắn hít sâu một hơi, kéo đề tài về: “Em giờ không muốn so đo chuyện này với anh, em hiện tại chỉ muốn hỏi anh, cậu ta rốt cuộc tên là gì?”
Phó Bách Diễn chần chờ: “Cậu ấy tên……”
Tô Cảnh Nhan nhẫn nại chờ đợi, kết quả mãi không đợi được đáp án.
“Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?” Hắn tức giận đến muốn đá người, lúc này trong đầu bỗng hiện ra một suy nghĩ khó tin: “Phó Bách Diễn, đừng nói là anh đã quên cậu ta tên là gì đấy nhé?”
Phó Bách Diễn: “……”
“Anh trâu bò, anh thật sự trâu bò!” Tô Cảnh Nhan quả thực dở khóc dở cười: “Ngay cả tên cũng quên, còn dám tìm cái quỷ thế thân!”
“Anh không quên!” Phó tổng mạnh miệng: “Anh nhớ rõ ràng là——”
Tô Cảnh Nhan: “Vậy tầng hầm thì sao, cái tầng hầm bảo bối kia của anh có cho em xem được không?”
Tầng hầm mà Phó tổng xem như bảo bối, chắc chắn là có liên quan đến vị bạch nguyệt quang thần bí kia.
Trầm mặc một hồi, Phó Bách Diễn dường như hạ quyết tâm rất lớn: “Anh cho em xem, nhưng em xem rồi, không được cười nhạo anh.”
Tô Cảnh Nhan nâng tay nhéo nhéo sống mũi, nói lời hứa hẹn: “Anh yên tâm, sẽ không.”
Nhưng đến khi hắn thật sự đứng trước cửa tầng hầm, Phó tổng lại do dự.
“Em thật muốn xem?” Phó Bách Diễn cầm chìa khóa trong tay, biểu tình trên gương mặt phức tạp như vỉ pha màu.
“Anh bớt vô nghĩa cho em.” Tô Cảnh Nhan trừng hắn một cái, dứt khoát trực tiếp đoạt lấy chìa khóa từ trong tay hắn, cắm vào ổ khóa.
“Cùm cụp” một tiếng, cửa mở ra.
Trong nháy mắt, Tô Cảnh Nhan nghe thấy trái tim của mình “bình bịch” nảy lên trong lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Nhưng hắn chỉ khựng lại một giây, sau đó không chút do dự mà đẩy cửa ra.
Đáp án mà hắn muốn biết đang ở sau cánh cửa này, cho dù nó có giống với những gì hắn hy vọng hay không đi chăng nữa, hắn cũng muốn được làm rõ.
Ánh đèn vừa sáng lên, một bức tranh chân dung vẽ bằng màu nước thật lớn đang treo trên tường đột nhiên đâm vào đáy mắt.
Người thiếu niên với tướng mạo điệt lệ, đôi mắt thu thuỷ ẩn tình, mi mày tựa núi xa, bên môi hơi cong, xung quanh là gấm hoa rực rỡ nhưng không át lại được vẻ đẹp ấy, ngược lại càng làm nổi bật vẻ minh diễm không gì sánh được của thiếu niên.
Cả bức họa dùng bút pháp phóng khoáng, nồng đậm rực rỡ, mặc dù Tô Cảnh Nhan không am hiểu về họa, cũng có thể nhận ra cảm xúc vô cùng nhiệt liệt từ nó.
Mỗi một nét bút đều đang kêu gào truyền đạt: Họa sĩ rất yêu người trong bức họa.
“Thật sự rất giống a……” Hắn khó tránh khỏi mà có chút thất thần, ánh mắt gần như không thể dời khỏi bức họa.
Phó Bách Diễn dùng nắm tay chống ở môi, mất tự nhiên nói: “Khụ khụ, vẽ cũng đã nhiều năm trước rồi, kỳ thật không có gì đẹp……”
Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, ánh mắt dừng ở một bên.
Vừa nhìn thấy, hắn không kiềm được mà ngừng thở.
Trong toàn bộ tầng hầm, dán trên tường hay đặt trên mặt đất, tất cả đều là tranh vẽ, mà vai chính trong tranh đều là cùng một người.
Sườn mặt, hình dáng, nụ cười, cái nhíu mày, gương mặt vô biểu tình, thần thái phi dương, đủ loại dáng vẻ vô cùng sống động, chẳng qua tất cả tư thế đều không ở chính diện, mà bối cảnh cũng luôn là cùng một con phố.
Tô Cảnh Nhan biết con phố này, đó chính là con đường về nhà mà hắn đi về trong ba năm cao trung.
“Khi đó, anh gặp một vài, một vài chuyện không tốt, chỉ có thể thông qua việc vẽ tranh không ngừng để giải tỏa cảm xúc.” Phó Bách Diễn nắm tay càng siết càng chặt, trong giọng nói rõ ràng mang theo vẻ căng thẳng và thấp thỏm: “Cảnh Nhan, anh giữ lại những bức tranh này cũng không có ý khác ——”
“Anh theo dõi cậu ta?” Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên mở miệng: “Góc độ của những bức tranh này giống như là đang bị theo dõi ấy.”
Phó Bách Diễn lập tức phủ nhận: “Anh không có!”
Tô Cảnh Nhan quay mặt sang nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc.
“Em đã đáp ứng anh là không cười nhạo anh.” Phó Bách Diễn lập tức như quả bóng xì hơi: “Anh thừa nhận…… Nhưng em đừng hiểu lầm, anh thật sự không phải biến thái!”
Tô Cảnh Nhan: “? Này mà còn không phải biến thái?”
“Năm đó anh chỉ là chưa nghĩ ra, rốt cuộc nên tiếp cận cậu ấy thế nào, cũng không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy cậu ấy, cho nên trong lúc vô tình, liền theo cậu ấy một đoạn thời gian……” Phó Bách Diễn tự tin không đủ mà biện giải.
Hắn cũng không nghĩ tới, theo dõi là sẽ nghiện.
Giống như chỉ cần người kia xuất hiện trong tầm mắt của mình, con dã thú đang cuồng nộ trong nội tâm sẽ được an ủi, những đợt thủy triều như muốn cắn nuốt hắn cũng sẽ tạm thời rút đi, để hắn có thể bình tâm trong chốc lát.
Tô Cảnh Nhan lại chuyển ánh mắt sanh bức họa, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh…… Vậy hai người, quen biết nhau thế nào?”

Trong trí nhớ của hắn, lần đầu tiên hắn và Phó tiên sinh gặp mặt chính là ngày xem mắt lần đó.

Hắn căn bản chưa từng ý thức được rằng, bản thân đã từng bị một ánh mắt nóng bỏng như thế dõi theo.
Phó Bách Diễn lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, giơ tay chỉ tới một bức tranh khác.
Tô Cảnh Nhan theo hướng ngón tay nhìn qua, người thiếu niên mặc giáo phục xanh trắng, khí phách hăng hái mà đứng ở trên bục diễn thuyết.
Hắn rất nhanh tìm được hình ảnh đó từ trong trí nhớ.
Lần đó hẳn là ngày kỷ niệm thành lập trường, hắn xếp hạng nhất toàn trường nên đại biểu học sinh lên bục diễn thuyết, nhân tiện cổ vũ các học trưởng học tỷ cấp ba về kỳ thi đại học sắp tới.
“Ngày đó, anh nhận lời mời về trường học cũ tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường.” Phó Bách Diễn như lâm vào hồi ức xa xăm: “Cậu ấy làm đại biểu cho học sinh lên bục diễn thuyết.”
Thiếu niên thanh tuấn đĩnh bạt, trên người tuy chỉ là giáo phục xanh trắng đơn giản nhưng còn xinh đẹp hơn cả những bộ trang phục định chế từ nhãn hiệu nổi tiếng.

Lúc bước lên bục, cằm khẽ nâng, bước chân ưu nhã thong dong, tựa như một gốc bạch dương kiêu ngạo giãn mình đón gió, người vẫn chưa đứng trên bục diễn thuyết nhưng cả lễ đường đã vang lên tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình.
Tuy là cao trung sinh nhưng lại thật sự xinh đẹp nổi bật, cả người đầy hơi thở thanh xuân bồng bột.
Ánh mắt vốn tử khí âm trầm của Phó Bách Diễn nổi lên một chút gợn sóng, không tự chủ được mà thẳng lưng, ánh mắt không hề xê dịch mà nhìn chằm chằm người thiếu niên trên bục giảng.
Thanh âm của thiếu niên trong vắt sáng ngời, thanh tuyến chưa thành thục mang theo vẻ đơn bạc, ngữ tốc không nhanh không chậm, từng câu từng chữ xuyên qua microphone truyền ra, đặc biệt rõ ràng dễ nghe, thế nhưng giúp hắn thư hoãn lại từ cơn đau đầu không dứt.
“…… Vừa rồi, là đọc theo bản thảo chính thức mà chủ nhiệm yêu cầu viết.” Thiếu niên bất chợt dừng lại, giọng nói đầy ý cười: “Tiếp theo đây, tôi còn có mấy câu muốn nói.”
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!” Dưới đài lập tức vang lên một đợt la hét hưởng ứng.
“Chúng ta sở dĩ sẽ té ngã, là vì học được cách làm thế nào để đứng lên.” Người thiếu niên ánh mắt kiên định, ngữ khí bình tĩnh, lại ẩn chứa một lực lượng kỳ lạ: “Một lần thất bại, tất nhiên không thể quyết định tương lai của chúng ta.

Nếu bạn không muốn chìm vào vũng bùn đau khổ không lối thoát, vậy hãy nghĩ cách đánh bại nó.”
“Chúng ta đi một chuyến đến thế giới này, đều là sạch sẽ mà đến, nhưng khi rời đi, tôi muốn lưu lại vài sự khác biệt.


Còn bạn thì sao?”
Dương quang sáng ngời lộng lẫy vẩy đầy lên bục diễn thuyết, lại xa không bắt kịp vẻ rực rỡ lóa mắt của thiếu niên.
Giờ khắc đó, ngồi ở dưới đài dõi theo thiếu niên, Phó Bách Diễn nghĩ thầm, rốt cuộc có một tia sáng, chiếu vào vực sâu trong lòng hắn.
“Anh yêu em, Tô Cảnh Nhan, anh rất xác định, anh có thể phân định rạch ròi.” Phó Bách Diễn tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy ái nhân đang trầm mặc không lên tiếng:“Thực xin lỗi, không thể gặp được em sớm hơn.

Nhưng anh không thể phủ nhận, cậu ấy đã từng mang đến hy vọng cho anh.”
Đó là tia sáng mà hắn nhìn thấy khi chìm trong vực sâu, là vầng thái dương mà hắn từng ao ước trong lòng nhưng không thể giành lấy, nó gánh vác quãng thời gian đau khổ của hắn, bồi hắn vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Hắn không thể phủ nhận sự tồn tại của người kia, nhưng hắn càng kiên định rằng, người sống động lại đáng yêu ở trước mắt hắn đây, chính là người mà hắn muốn cộng độ cả đời.
“Em……” Hàng mi dài tựa cánh chim chậm rãi vỗ về, Tô Cảnh Nhan kiềm chế sự rung động trong lòng, tiếng nói lại không tự giác mà ám ách: “Vậy anh chưa từng nghĩ tới, chính đại quang minh bước đến trước mặt cậu ấy……”
“Anh không dám.” Phó Bách Diễn siết chặt vòng tay, thật cẩn thận hôn lên mái tóc hơi rối, tỏ ý muốn làm không khí sinh động hơn: “Lại nói, nếu lúc ấy anh có gì với cậu ấy, thì sao anh có thể gặp được em chứ?”
Nghe vậy, Tô Cảnh Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng.
Quả nhiên, nào có cái gì gọi là không hẹn mà gặp, tất cả bất quá chỉ là sớm đã định trước.
Tô Cảnh Nhan xoay người, cùng nam nhân mặt đối mặt: “Anh thật sự không nhớ rõ, tên cậu ấy là gì sao?”
Phó Bách Diễn lắc lắc đầu, cầu sinh dục lâu ngày không gặp liền online: “Nếu em không thích, anh sẽ tìm người xử lý những bức tranh này.”
Người yêu đang ở trong vòng tay, ôm hắn hàng đêm ngủ thật an ổn, cũng là lúc nên kết thúc với quá khứ.
“Đừng!” Tô Cảnh Nhan theo bản năng mở miệng ngăn cản: “Không cần! Giữ lại đi, huỷ đi thì đáng tiếc lắm!”
Phó Bách Diễn nhíu mày, vẻ mặt đầy do dự: “Em, em không ngại?”
Tô Cảnh Nhan nhoẻn miệng cười: “Không ngại a, thật sự.

Giữ lại đi, vẽ cũng khá xinh đẹp!”
Phó Bách Diễn:?
Thầy Tô nghênh đón tâm tình tốt đẹp nhất trong khoảng thời gian này, cùng lúc đó, biểu tình trên mặt Phó tổng lại càng ngày càng trầm trọng.
Rốt cuộc, Phó Bách Diễn nhịn không được mà gọi điện thoại cho bí thư vạn năng của hắn: “Bí thư Kim, tôi hỏi cậu, nếu cậu vẽ rất nhiều tranh cho tình cũ của cậu, nhưng lại bị tình mới của cậu phát hiện, tình mới lại bảo cậu giữ lại những bức tranh đó, vậy thì có nghĩa là gì?”
Bí thư Kim: “Là vầy thưa sếp, tôi sẽ không để tình mới của tôi phát hiện bất cứ thứ gì liên quan đến tình cũ của tôi.”
Phó Bách Diễn:……
“Tôi đây là đang hỏi cậu, không phải bảo cậu khoe khoang với tôi rằng cậu cẩn thận chu toàn thế nào.”

“Thực xin lỗi thưa sếp, tôi nghĩ sai.” Bí thư Kim nhanh chóng xin lỗi, nghiêm trang nói: “Hiện tại trả lời vấn đề của ngài, kiểu tình huống này thường có hai nguyên nhân, thứ nhất là tình mới có đủ tự tin với bản thân, thứ hai chính là tình mới căn bản là không thèm để ý.”
Phó Bách Diễn sắc mặt lại thay đổi: “Căn bản không thèm để ý cái gì?”
“Này……” Bí thư Kim khó mà nói cho thật rõ ràng: “Kiến nghị ngài vẫn là tự mình hỏi Tô thiếu đi, tôi không dám tự tiện phỏng đoán ý tứ của Tô thiếu.”
“Ai nói với cậu là Tô thiếu?” Phó tổng giấu đầu lòi đuôi mà phủ nhận: “Là một người bạn của tôi nhờ tôi hỏi thôi.”
Bí thư Kim liền to gan trả lời: “Vậy nhờ Phó tổng chuyển cáo với bạn của ngài rằng, tôi sẽ yên lặng cầu phúc cho anh ta.”
Phó Bách Diễn:……
“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Khi đang nói chuyện, Tô Cảnh Nhan từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi.
“Không có ai.” Phó Bách Diễn lập tức cúp điện thoại.
Tô Cảnh Nhan bĩu môi, nhưng là tâm tình thật sự quá tốt nên không hỏi thêm, trong miệng tiếp tục ngâm nga giai điệu kỳ quái.
Phó Bách Diễn nhìn hắn một lúc lâu, bất chợt lên tiếng hỏi: “Giữ lại những bức tranh đó dưới tầng hầm, em thật sự không ngại chút nào sao?”
“Không ngại a.” Tô Cảnh Nhan có chút kỳ quái: “Vấn đề này không phải chúng ta đã nói rồi sao?”
Phó Bách Diễn ánh mắt di chuyển theo hắn: “Chính là anh cũng chưa từng vẽ cho em, em không tức giận sao?”
“Em nói này Phó tổng, có phải anh rất muốn thấy em vô cớ gây sự, xé hết mấy bức tranh đó xuống mới chịu phải không?” Tô Cảnh Nhan vẻ mặt ghét bỏ: “Ngài nếu là thật sự nhàn đến hoảng, vậy ra hoa viên cuốc đất đi.”
Phó Bách Diễn nhấp nhấp môi mỏng, mở ra hình thức người sói tự bạo: “Anh nhớ ra cậu ấy tên là gì rồi.”
“Hả?” Tô Cảnh Nhan ngừng lại động tác: “Tên là gì?”
Phó Bách Diễn ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí trầm thấp: “Cậu ấy tên là Tô Tô.”
Tô Cảnh Nhan nhíu mày: “Tô Tô?”
Người này cái gì cũng quên, nhưng lại nhớ kỹ nhũ danh mà hắn đã lâu không dùng?
“Đúng vậy.” Phó Bách Diễn tỉ mỉ quan sát biểu tình của tức phụ nhi, liên tục tìm đường chết: “Em cảm thấy cái tên này thế nào?”
Tô Cảnh Nhan liếc hắn một cái, bước nhanh đi tới trước bàn, cầm lấy di động mở ra WeChat: “Anh nhìn tên WeChat của em nè.”
“Tô Tây Hòa?” Phó Bách Diễn như suy tư gì mà đọc lên, đột nhiên nhướng mày: “Khoan đã——”
Tô Cảnh Nhan thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng nhận ra, thật là không dễ dàng a!
Thầy Tô dùng ánh mắt cổ vũ mà nhìn ngốc lão công nhà mình: “Anh phát hiện ra cái gì?”
Phó tổng vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra tâm can nhi em sửa tên!”
Tô Cảnh Nhan: “…… Anh cút đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.